Băng Thiệu Huy sững sờ trước cảnh tượng Châu Mãn Kì rơi lệ, anh ôm lấy Châu Mãn Kì vào lòng ngay lập tức, một tay xoa cánh lưng nhỏ bé an ủi một tay thì lau đi nước mắt vương vấn trên khuôn mặt nhã nhặn của Châu Mãn Kì
Anh sợ cô , sợ cô đau khổ và buồn tủi. Trước giờ chưa bao giờ phải cảm thấy có lỗi như lúc này, chỉ cần cô khóc anh sẽ như kẻ điên lao vào đáp ứng mọi nhu cầu của cô. Dáng vẻ tươi sáng ngày nào lại bị vài giọt nước mắt chà đạp, Băng Thiệu Huy nhìn thấy nó bất giác nội tâm anh chua xót vô bờ
"Nín, tôi không cho phép chị khóc"
"Cậu là cái thá gì chứ" Châu Mãn Kì áp mặt vào lồng ngực Băng Thiệu Huy khóc lớn làm cho chiếc áo anh đang mặc dính nước mắt tèm nhem
Tình hình bắt đầu dần dần lắng đi, Châu Mãn Kì được anh cưng như trứng hứng như hoa mới chịu nghe lời rửa mặt mèo, vốn cô muốn dọn dẹp bãi chiến trường trong nhà bếp đằng kia nhưng anh nghiễm nhiên không đồng ý
Một là nghỉ khoẻ khỏi làm bởi ai rảnh
Còn hai nếu bị ràng buộc anh sẽ làm bởi anh không muốn Châu Mãn Kì phải dính vào hai mẹ con đó thêm lần nào nữa
[Học tỉ rút hồ sơ còn dư khi nào ạ ?]
[Ngày mai tôi sẽ lên Hiên Lâu để rút]
[Vâng, học bá Hữu Lâm có hẹn với học tỉ như là muốn hàn huyên đấy ạ ... Học tỉ nhớ đi nha~~]
Châu Mãn Kì chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-chi-thi-co-sao-chu/2776862/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.