Lần ấy, cô đi ngang qua sân bóng rổ của trường, chẳng hiểu sao một trái bóng bay xuống ngay bên cạnh cô. Khoảng khắc cô cúi xuống nhặt trái bóng trả cho anh, cô biết, mình lỡ trao cho anh trái tim này rồi.
Cô thích anh từ lâu, không đơn giản vì anh đẹp trai, học giỏi,nhà giàu.Mà bởi vì sâu thẳm con người anh dù bề ngoài lạnh giá nhưng vẫn có một thứ gì đó rất ấm áp, tưởng chừng lúc gần lúc xa.
Ngày đó vô tình đi ngang qua dãy sân thượng, cô nghe anh hát, một giọng hát rất trầm, mang theo thứ gì đó như cô đơn, như buồn tủi... Có lẽ, cô bắt đầu thích giọng hát này rồi, nhưng chỉ là một chút thôi... một chút...
Vậy mà cô không hiểu tại sao, anh luôn xem những người con gái xung quanh- bao gồm cả cô- như một thứ gì đó bẩn thỉu. Những lá thư tình anh nhận được, chẳng mảy may anh đọc lấy một lời. Không thèm đoái hoài ai, anh vô cảm xúc với tất cả mọi thứ, khiến cô vừa ghét lại vừa thương, thật chẳng hiểu nổi!
Hôm mẹ cô mất, cô khóc rất nhiều,nhiều đến nỗi sưng vù cả mắt. Và không có ai bên cạnh, cô cực kì tuyệt vọng... Rồi một chiếc khăn giấy nhẹ rơi xuống, anh đi ngang qua mà không nói lời nào. Lúc ấy, cô tự nghĩ "sao anh đáng ghét đến vậy?"
Ngày qua ngày, cô lặng ngắm anh từ đằng xa. Khi anh ngủ bò trên bàn, cô chỉ dám đi ngang và khẽ liếc vào, khi anh đánh bóng, cô vẫn cố tình để một chiếc khăn và chai nước chỗ anh. Dù cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-cau-roi-sao-cau-lai-bo-toi/38768/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.