Sau đó hai người bế em bé ra ngoài rồi nhờ bác quản gia cho em bé ăn.
- "Bác ơi giúp con.."
- "Rồi rồi đưa đây cho bác"
- "Con cảm ơn bác.."
Em bé được bác quản gia cho ăn xong thì cũng đỡ khóc.Hai người cũng ăn cơm.
...----------------...
Thời gian cứ thế mà trôi đi,đã quá hơn 1 tháng hợp đồng nhưng cậu vẫn ở đây và không đi đâu hết. Em bé cũng đã được 1 tuổi.
...----------------...
Đến một ngày,đang ngồi trong phòng chơi thì anh nhìn cậu.
- "Cậu chủ sao vậy"
- "Đi về nhà anh"
- "..Không được đâu.."
- "Sao lần nào em cũng từ chối vậy"
- "..Chắc là chưa đến lúc đâu mà.."Cậu buồn bã nói.
- "Con được 1 tuổi rồi đó"
- "..Cậu chủ..xin lỗi.."Cậu nhìn anh như định nói gì đó rồi lại thôi.
- "Đi mà.. về 1 lần thôi"
- "Em đi ra ngoài chút.."
Cậu nói rồi nhanh chóng rời đi để lảng tránh lời đề nghị của anh.
- "Nhất định phải thuyết phục được"Anh nói.
......................
Đến tối anh lại nói.
- "Đi về nhà anh"
- "..."
- "Đằng nào cũng phải nói,củ cà rốt cũng được 1 tuổi rồi"
- "....Chỉ cần anh không nói đây là con của chúng ta.."
- "Em sao vậy?"Anh cau mày lại nói.
- "Chỉ cần nói đó là con của anh hay của em thôi là được.."
- "Anh không biết em nghĩ gì nữa nhưng mà dù cho ba mẹ anh ngăn cấm hay làm khó em thì kệ họ đi,em yêu anh và anh cũng yêu em vậy là được rồi"
- "..."
- "Kể cả họ có làm khó em thì cứ kệ họ đi,em ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-anh-tu-rat-lau-roi/877084/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.