Rồi cậu bỏ điện thoại ra bàn, bế em bé vào lòng. Đang bế em bé thì anh nằm xuống đùi cậu.
- "A.. gì vậy.."
- "Con ngủ chưa?"
- "Ngủ rồi ạ.."Cậu nhìn em bé rồi đáp.
- "Để nó nằm đây đi"
Cậu nghe vậy thì liền đặt em bé xuống cạnh anh.
- "Cái điện thoại.. giá bao nhiêu vậy ạ.."
- "Rẻ"
- "Là bao nhiêu vậy cậu chủ.."
- "Hơn 50 triệu"
- "..."Cậu hoảng hốt.
- "Sao?"
- "Đắt quá, có thể trả lại được không ạ"
- "Tôi nhiều tiền lắm không phải lo đâu"Anh cười rồi nói.
- "Nhưng nó vẫn rất đắt.."
- "Cậu sợ tôi hết tiền sao?"
- "..Chỉ là tôi thấy không xứng với nó"
- "Vậy có cần đổi 2 đêm của cậu để xứng không?"Anh cười.
- "...."Cậu ngượng đỏ cả mặt.
- "Cả rốt gì mà béo quá vậy"Anh nhìn em bé rồi nói.
- "...Bác quản gia nói mập vậy mới dễ thương"
- "Cậu đâu cần mập đâu cũng dễ thương mà"Anh vừa nhìn em bé vừa nói.
- "A...chỉ là cậu chủ thấy vậy thôi chứ tôi bình thường.."
- "Sao cũng được"
- "Mà sao tôi thấy cậu chủ dễ ngủ mà phải uống thuốc vậy"
- "Dễ ngủ..à, khi ở cạnh cậu thì nó mới vậy thôi"
- "..."Cậu đỏ mặt.
- "Tôi có vết sẹo trên đầu nên hay đau đầu,với cả tính khí thất thường.. nói chung là nhiều lắm nên là tôi khó ngủ"
- "Vết sẹo... tôi xin lỗi"Cậu nhỏ giọng
- "sao lại xin lỗi?"
- "Không ạ.."
Anh nằm trên đùi cậu rồi ôm em bé mà ngủ thiếp đi mất. Cậu thấy anh ngủ nên cũng không dám nhúc nhích sợ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-anh-tu-rat-lau-roi/877071/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.