Sau khi đưa Vy về, Khánh quay trở lại bệnh viện lo liệu thủ tục để chuẩn bị tang lễ cho ba mẹ Vy. Về đến nhà đã muộn. Đúng như dự đoán, căn nhà của hai người hôm nay bỗng trở nên im ắng lạ thường. Căn nhà tối thui, lạnh lẽo. Khánh lên lầu tìm đến phòng Vy lấy dũng khí mở cửa phòng cô, cậu sợ phải nhìn thấy hình ảnh giống như hồi sáng của cô, nó khiến tim cậu nhói lên. Mở cửa phòng, cậu đảo mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt cậu nhìn thấy, Phương Vy đang ngồi ở trên giường, cô co ro người, hai chân co lên hai tay ôm lấy cơ thể đang run run, ánh mắt thần thờ vô định. Cậu quyết định bước đến....
- Muốn khóc thì cứ khóc đi, em sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn
-....- Vy quay sang nhìn Khánh, cô cảm nhận được sự an toàn từ phía cậu
- Đừng như vậy, em không mạnh mẽ như mình nghĩ đâu
- Tôi không muốn tin vào sự thật, tôi không muốn tin vào chuyện này, làm sao tôi có thể chấp nhận chuyện hai người tôi thương yêu nhất, bỏ tôi ra đi, bây giờ tôi phải làm sao... - Cô lại khóc, nước mắt mặn đắng....lăn dài trên má, lăn xuống bờ môi mềm mại, khiến cô cảm nhận rõ sự đau thương mình đang chịu
- Em còn có tôi mà, tôi sẽ che trở em – Khánh ôm Vy vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại ấy
Vy cứ thế khóc, khóc trong vòng tay của Khánh....mà đã thiếp đi từ lúc nào không biết
Sáng hôm sau, Khánh đưa Vy tới buổi tang lễ....đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-anh-chang-trai-bang-lanh/1837179/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.