Đúng như lời Vương phu nhân nói, hai người họ dọn tới một căn nhà khác để ra ở riêng... Đó là một căn nhà lớn, đằng sau là một khu vườn lớn và một cái hồ lớn nước trong vắt.... có một chiếc cầu bắc ngang qua chiếc hồ, căn nhà trông thật đẹp và sang trọng.
- Tôi mang đồ lên phòng đây – Vy nói với Khánh nhưng đáp lại câu nói của cô cũng chỉ là cái biểu cảm lạnh như băng
Vy khiêng vác bao nhiêu là đồ lên phòng, ngắm nghía, sắp xếp mãi mới xong...Dọn dẹp xong thì cũng đã muộn, Vy thấy đói nên mò xuống bếp tìm đồ ăn nhưng trong tủ lạnh trống trơn vì vừa chuyển đến chưa kịp mua sắm gì...mì gói cũng không có đành phải chịu đựng, định quay lên phòng thì Vy nhìn ra cửa thấy Khánh đang sách túi đồ gì đó hình như là đồ ăn, không nghĩ thêm được gì Vy chạy ùa lại
- Anh đi mua đồ ăn sao?? – Mắt Vy sáng như sao nhìn Khánh
- Ăn đi... - Khánh đưa túi đồ ăn cho Vy
- Cảm ơn – Vy tự nhiên đỡ lấy túi đồ
-...
- Mà anh không ăn sao?
- Ăn rồi – Khánh quay lên phòng
- Vậy thì thôi, tôi ăn một mình – Vy cắm cúi ăn như con ma đói
Sáng hôm sau
Vy dậy từ rất sớm, đi ra khuân viên sau vườn hít thở không khí rồi mới vào trong nhà thay đồng phục đi học, mới hơn 6h Vy nghĩ có lẽ lúc này Khánh vẫn chưa dậy Vy đã lén lút đi xuống tầng định đi học thì
- Cô định đi học bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-anh-chang-trai-bang-lanh/1837162/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.