6.
Tôi cứ chạy về phá trước, cái gì cũng chẳng nghĩ đến, cái gì cũng chẳng muốn nghe.
"Phanh!" một tiếng thật lớn, tôi cảm thấy bản thân mình rất đau.
Bên tai là tiếng gào to của vạ vật, tựa như là tiếng gông cùm xiềng xích vang lên từ vực xây, tiếng xe ô tô quẩn quanh ở màng nhĩ, trước mắt lại có mùi máu tanh nồng.
Tôi đứng ở giữa đường cái, nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn Bặc Linh.
Vẻ mặt anh ấy chẳng thể tin nổi nhìn tôi, sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt tôi.
Trên người tôi dính nhớp rất khó chịu, tôi có chút vô lực, bản thân cố gắng mở to hai mắt, nhưng mà thật sự đau quá.
Bặc Linh mơn trớn gương mặt tôi, tôi thấy trong lòng bàn tay anh ấy có cái gì đó ương ướt màu đỏ, thì ra tôi sắp chết rồi.
Tài xế đâm trúng tôi luống cuống chạy đến, vội vàng phủ bỏ quan hệ: "Là tự cậu ta đụng vào, tôi không có cố ý."
Tôi hơi hơi mỉm cười, thật sự là mắt tôi mù rồi, mắt mù rồi nên mới tìm Bặc Linh, mắt mù rồi nên mới mất đi tính mạng.
Tôi cố hé môi, suy yếu nói: "Bặc Linh, em đau quá."
"Tim em thật sự rất đau."
Tôi không nhìn thấy rõ mặt của cậu trai trẻ kia, thế nhưng trong đầu của tôi vẫn quanh quẩn hai tiếng anh ơi của cậu ta.
Năm nay là năm thứ mười chúng tôi bên cạnh nhau, thế mà lại là năm cuối cùng, tôi cùng anh qua mười năm, sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua rồi, thế nhưng lại bại vì mấy tiếng anh ơi.
Tôi nói với Bặc Linh: "Có phải anh không cần em nữa phải không?"
Bặc Linh lau máu trên mặt tôi, lắc đầu nói: "Không phải, anh cần em mà, Đàm Xuân, anh cần em, em đừng ngủ."
Tôi cười khổ: "Anh gạt em, hai người hôn môi, mặt trời của em hôn người khác rồi, thế giới của em bỗng nhiên chẳng còn ánh sáng nữa."
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, đôi mắt chẳng mở ra nổi, xung quanh quá ồn ào, hình như là xe cứu thương đến, cũng có thể là mấy kẻ đến xem náo nhiệt, trước khi tôi nhắm mắt, tôi đã nói với Bặc Linh một câu: "Em không cần anh nữa." '
"Em không cần anh nữa, Bặc Linh."
Gương mặt của tôi dường như chạm trúng vài giọt nước mắt nóng bỏng, theo bên má trượt xuống, khóe môi cũng dính vài giọt, chạm lên đầu lưỡi tôi, có chút mặn.
Hình như là Bặc Linh khóc rồi.
Nhưng mà tôi chẳng thể mở mắt ra nữa.
7.
Cuối cùng..
Tôi dường như biến thành một sợi khói mỏng giữa nhân gian, nhìn bọn họ cưng chiều yêu thương nhau, mà tôi chỉ là một sợi khói của lữ khác qua đường..