Nhưng rốt cuộc là tại sao? Tử Thanh không bình tĩnh được mà nắm lấy vai của A Lựu:
- Đệ có biết vì sao ông ta lại ở đây không?
A Lựu bị nắm chặt hai vai, cậu nhóc nhăn mặt lại nói:
- Ông ta bị con quỷ đó lừa rồi bị thành thế này.
Tuy đã hiểu ngọn ngành nhưng vì sao ông ấy lại làm thế. Cậu càng suy nghĩ lại càng cảm thấy khó hiểu. Nhưng ngay khi tới chân bức tượng kia cậu dường như lại có thêm manh mối mới. Cậu cười nhẹ rồi nói:
- Khuynh Doanh giờ tới lúc rồi, chúng ta không cần ngồi đây nữa đâu!
Khuynh Doanh gật đầu, y bế A Lựu trên tay. Tử Thanh lập tức dùng tay không phá bỏ cái lồng kia. Bọn họ cùng thoát ra ngoài. Khuynh Doanh cầm tay cậu nói:
- Ca ca, huynh định làm gì!
Tử Thanh gỡ tay cậu ra mỉm cười:
- Ta không sao đâu, đệ đưa A Lựu ra ngoài trước. Một mình ta ở đây là đủ rồi!
Khuyng Doanh là một người thông minh nên cậu ta biết điều gì nên làm hay không nên làm. Y nhanh chóng bế A Lựu chạy ra ngoài. Khi hai người kia đã đi khá xa lúc này Tử Thanh mới thực sự dùng khả năng của mình. Không biết từ lúc nào mà Tử Thanh đã bước tới Hóa Cảnh trung kì. Cậu giải phóng lực lượng của mình rồi cười nhạt nói:
- Bản lĩnh này không bằng nổi một phần nghìn của An Nhiên! Đến đi!
Cậu di chuyển với tốc độ nhanh tới chóng mặt, một tay cầm kiếm một tay cầm bao kiếm. Chuyển động của cậu khéo léo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-thu-thanh-thi-ve-than-can-cua-nhan-vat-phan-dien/726961/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.