Tôi nhìn Quốc sư toát hết cả mồ hôi lạnh, Quốc sư nhìn tôi nói:
- Tử Thanh, cậu biết tội của mình chưa?
Tôi cúi đầu nói:
- Rồi ạ!
Quốc sư lại nói tiếp:
- Tội gì?
Tôi ngơ ra, mình mâc tội gì nhỉ. Đứng một lúc lâu tôi mới nói:
- Trốn ra ngoài chơi, trốn việc, về muộn, để Bát Hoàng tử và Nhị Hoàng tử làm thay,...
Tôi nói một hồi lâu rồi mới kết thúc. Quốc sư thở dài nói:
- Ngươi đi chơi mà không mang gì về cho bọn ta hả!
Trong đầu tôi xuất hiện một dấu hỏi chấm đập trên đầu. Tôi giật mình: " Chỉ có thế thôi á!". Tôi cười khổ nói:
- Đương nhiên là có mà!
Bởi vì bận rộn vì cuộc thi nên mọi người không có ai được tham gia lễ hội ngoại trừ hội của Bát Hoàng tử. Tôi lấy hàng tá đồ ăn mình mua đem ra. Quốc sư nói trêu tôi:
- Thì ra cậu vẫn còn nhớ lão phu ta đây!
Tôi bật cười:
- Không nhớ ngài thì tôi biết nhớ ai!
Bát Hoàng tử bật dậy, tỉnh bơ nói:
- Nhớ đệ nữa!
Tôi tỏ vẻ tức giận nghiêm giọng nói:
- Ngài chơi suốt ngày, ăn chán chê rồi, cái này ta mua cho mỗi Nhị Hoàng tử và Quốc sư thôi!
Cậu nhóc ủ rũ nói:
- Đệ biết rồi!
Nhân lúc họ không để ý đến tôi, tôi lẻn ra ngoài tìm Thái tử điện hạ. Cậu ấy vẫn đứng chờ tôi ở phía bên ngoài, chưa để ý rằng tôi đã đi ra. Tôi vỗ vai cậu nói:
- Thái tử điện hạ!
Cậu ấy giật mình quay lại nhìn tôi, lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-thu-thanh-thi-ve-than-can-cua-nhan-vat-phan-dien/726938/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.