Tôi dùng ánh mắt cầu cứu một lần nữa hướng về phía Thái tử điện hạ. Ngài ấy dùng khẩu hình miệng đáp lại tôi: “ Xin lỗi nha ~”. Rồi quay đi tỏ vẻ mình rất không liên quan nữa chứ. Này Thái tử điện hạ đừng như thế mà! A!!!
Quốc sư quay về phía Thái tử nói:
- Thái tử điện hạ, cho phép thần xin mượn Tử Thanh một lát!
Hể! Cái gì cơ! Khoan đã, không được, Thái tử điện hạ đừng đồng ý.
- Được, miễn trả lại cậu ấy cho ta khoảng khắc 3 là được!
Thế là tận gần 2 canh giờ rồi còn gì! Tôi hai mắt ai oán nhìn Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ nhìn tôi cười khổ như muốn nói ‘ Ta bó tay! ’ A ngài thật là, lòng tôi gào thét trong vô vọng.
Đến Thư Quán của Quốc sư, tôi và ông mặt đối mặt, hai mắt nhìn nhau, tôi lặng lẽ giấu mồ hôi lạnh. Phải làm sao bây giờ đây???? Ai đó cứu với!???
Quốc sư hỏi tôi:
- Cậu thật sự đọc hết chỗ sách ấy hôm qua ư?
Ngài ấy biết sự thật rồi thì nói dối cũng vô dụng, tôi đáp:
- Vâng.
Sau đó Quốc sư cười lớn:
- Ha..ha..ha..Được lắm ta cứ tưởng năm nay lại không có ai đánh bại được cậu nhóc kia, giờ có hi vọng rồi.
Cậu nhóc kia, lẽ nào là đại sư huynh của Thiên Sương Môn, Liễu Anh Kỳ từ được mệnh danh là văn võ song toàn, bất kể cả cầm kì thi hoạ không thứ gì có thể làm khó cậu ta, hơn nữa còn có tài năng không nhỏ trong tu luyện, còn tự mình tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-thu-thanh-thi-ve-than-can-cua-nhan-vat-phan-dien/726914/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.