- Giang Tử Hiên ngươi đứng lại ngay cho ta!!!
- Còn khướt nhé!
- Sao ngươi lúc nào cũng chỉ đọc truyện, chơi game như ta mà vẫn 9, 10 điểm kiểm tra là thế nào hả! Ông trời bất công quá đấy.
Quả thật ông trời cũng khá bất công với một số người và tôi được như con cưng của trời vậy. Từ nhỏ tôi đã được mệnh danh là thiên tài bởi khả năng ghi nhớ mọi thứ một cách thần tốc, tôi có thể đọc thuộc lòng một quyển sách mình chỉ đọc qua một lần vậy nên việc học đối với tôi là hết sức nhàm chán. Mọi người trong nhà không ai đoái hoài tới tôi bởi lẽ tôi làm gì thì cũng không ảnh hưởng gì tới họ nên tôi giống như một thứ không tồn tại trong mắt họ. Từ đó tôi bắt đầu đắm mình trong những bộ tiểu thuyết xa với thực tại bỏ quên đi cái cô độc đối với một thiên tài. Cho đến một ngày tôi gặp Kim Liên, cậu ta là một con người hoà đồng. vui tính cũng là một người yêu thích tiểu thuyết giống tôi, cậu cũng là người duy nhất không coi tôi như một thiên tài, cậu vẫn luôn nói rằng tôi đơn giản chỉ giỏi trong việc ghi nhớ mà thôi và bắt đầu thách đấu tôi về nhiều thể loại khác nhau như chơi game hay giải đố. Đối với tôi, cậu ấy là người đã đưa tôi sang một thế giới mới trong cuộc đời mình, nhắc lại về cậu tim tôi lại nhói đau.
Bỗng một bàn tay khẽ đập vai tôi nói:
- Tử Thanh ca chúng ta về thôi.
Tôi bắt đầu ngẩn ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-thu-thanh-thi-ve-than-can-cua-nhan-vat-phan-dien/726911/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.