Đám người Khương Hàm từ trên lầu bước xuống, tính cả người đàn ông mất tích hôm qua – A Ngai.
Nhìn đến anh ta đứng cùng bọn họ, Tiêu Hổ giật mình: "A Ngai, cậu ra khi nào vậy?"
A Ngai đê tiện ngả ngớn chớp mắt: "Anh đoán xem?"
Bàn Tử giận điên lên mắng: "Hai thằng chó má, chúng mày hại anh Dã ở đâu rồi?!"
Tào Nghiêm Hoa cười lạnh đáp lại: "Chỉ bằng bộ não lợn của mày, chi bằng thành ma rồi tìm gã cũng chưa muộn."
Lời này chọc tức Bàn Tử, anh ta lập tức muốn chui ra khỏi quan tài đánh lộn, lại bị Dịch Thu Bạch mạnh mẽ ấn trở về.
Lúc này Tiêu Hổ mới biết cả đám kia cùng phe với NPC, không khỏi khóc như chó nhà có tang: "Bàn Tử, chúng ta xong rồi, xong thật rồi!"
Nhưng Dịch Thu Bạch lại bình tĩnh lạ thường, hắn không nói gì nhìn quanh bốn phía.
Hai tay Khương Hàm khoanh lại, trào phúng hỏi: "173, mày định chơi gì nữa?"
Dịch Thu Bạch lạnh lùng: "Còn mày, định chơi gì?"
Bàn Tử giật mình nói: "Sếp, thì ra anh biết mở miệng hả?!"
Khương Hàm khinh thường: "Nhìn đồng đội của mày xem, một thằng kéo chân đầu óc ngu si tứ chi phát triển dễ dàng bị tao lừa, một thằng thì đéo có não không thể nhìn thẳng. Cầm bộ bài như thế, mày lấy vốn liếng gì chơi với tao?"
Dịch Thu Bạch không mở miệng, Bàn Tử xấu hổ cúi đầu.
Khương Hàm tiếp tục nói: "Mày ngây thơ đến đáng yêu luôn đấy, chả lẽ mày cho rằng điều kiện tử vong phó bản này giống phó bản khác sao?"
Dịch Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-thanh-virus-he-thong/442679/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.