Dịch Thu Bạch như có như không lắc lư theo âm điệu.
Mỗi khi Khương Hàm sắp đi ra ngoài, hắn sẽ nhẹ nhàng vung tay, cánh cửa trước mắt chuyển động khiến hai chân Khương Hàm vấp vào nhau, ngã sấp mặt.
Liên lục lặp lại vài lần như thế, đã có người chơi nhìn ra manh mối.
Bàn Tử tò mò hỏi: "Khương Hàm, anh biết cách ra ngoài sao?"
Khương Hàm đen mặt không nói gì.
Cao Dã phía sau nhìn nó thành thạo đạp vào cánh cửa nhiều màu sắc, đáy lòng nổi lên nghi ngờ.
Chờ đủ thời gian, Dịch Thu Bạch mới phất tay để cả đám ra ngoài.
Toàn bộ người chơi và quái vật đều xuất hiện ở hành lang tầng hai.
Mọi người nhìn thấy quái vật đương nhiên sẽ sợ hãi, ngờ đâu mấy con quái vật còn sợ kinh khủng hơn, cả đám hét ầm trốn vào cánh cửa, biến mất không chút dấu vết.
Mọi người:???
Hiện giờ Khương Hàm được tôn lên như dê đầu đàn, tất cả mọi người đều xúm lại vây quanh nó, sôi nổi cảm ơn, hỏi chuyện linh tinh.
Khương Hàm im lặng liên tục chửi "bố tổ sư" trong lòng.
Tuy nhiên cũng có người ôm cái nhìn khác, ví dụ như Tần Uyển – đồng đội cũ của Vương Nhuỵ.
Cô hỏi: "Tình hình trong cửa khác lạ, tại sao anh ta lại biết đường ra?"
Mọi người ngạc nhiên há hốc mồm.
Ừ đúng, đều là đám gà mờ, sao anh ta đột nhiên lại nổi bật như vậy?
Tất cả người chơi hoang mang nhìn nó.
Khương Hàm bình tĩnh giải thích: "Sau khi qua bàn hệ thống sẽ phát đạo cụ không phải sao, may mắn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-thanh-virus-he-thong/442671/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.