16.
Sau khi lê lết đi học ở trường được gần nửa tháng, cuối cùng tôi cũng có thể đi lại bình thường khi Ngày lễ Tết Dương lịch đang đến gần.
Lâm Thiền, cô nàng uỷ viên văn nghệ có vẻ ngoài ngọt ngào, giọng nói dịu dàng, tôi luôn thích những cô gái ngọt ngào như vậy.
Nếu cô ấy không bảo tôi biểu diễn đàn violin trong chương trình Ngày lễ Tết Dương lịch, tôi chắc chắn sẽ thích cô ấy hơn nữa.
"Bạn Tống Thời ơi, lớp mình cần một tiết mục cho buổi biểu diễn, tôi nghe nói cậu chơi violin rất giỏi, tôi và giáo viên chủ nhiệm đã thảo luận và muốn cậu lên sân khấu solo một bản nhạc, cậu xem sao?"
Lâm Thiền lấp lánh đôi mắt to tròn, mỉm cười rạng rỡ với tôi.
Nếu tôi biết chơi một bản nhạc, tôi sẽ ngay lập tức đồng ý với cô ấy. Nhưng tôi không phải Tống Thời, tôi là Tống Thập, mình thậm chí còn chưa rõ cây đàn violin có bao nhiêu dây cơ.
Đúng lúc tôi đang lúng túng không biết làm sao, Quý Hành bất ngờ ra tay giúp đỡ, cứu tôi khỏi cảnh ngặt nghèo: "Vì đây là tiết mục tập thể, nên mọi người trong lớp đều nên tham gia. Nếu chỉ để Tống Thời một mình lên sân khấu, biết đâu sẽ có người khác muốn tham gia biểu diễn chứ?"
Mình nhìn Quý Hành, ánh mắt tràn ngập sự cảm động: Quý Hành, từ hôm nay trở đi, cậu chính là đại ca của tôi!
Thấy vẻ mặt Lâm Thiền có vẻ do dự, tôi vội vàng nói: "Đúng vậy, chúng ta có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-thanh-ban-cung-ban-voi-nam-chinh/3421920/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.