Từ khi lần trước Quý Hành nhận lấy chiếc bánh ngọt nhỏ của tôi, tôi một mực cho rằng mối quan hệ của chúng tôi đã tiến xa hơn một bước lớn.
Tôi hiểu rõ rằng, "ăn người miệng ngắn, bắt người tay mềm" nên ngày nào tôi cũng mang bánh ngọt đến cho cậu ấy, chỉ để có câu hỏi nào không biết là tôi lại hỏi.
(Câu thành ngữ này kiểu như ăn của người ta rồi thì phải mềm mỏng, giúp đỡ đó:)))
Ban đầu Quý Hành còn từ chối đủ điều, nhưng lần nào cũng không thành công, hơn nữa kỹ thuật của dì giúp việc nhà tôi thật sự quá xuất sắc, ngay cả khi là nam chính cũng phải khuất phục dưới lò nướng của dì ấy.
Ngày hôm đó trời mưa, tôi vội vàng ra khỏi nhà, quên mất không mang theo bánh, Quý Hành thậm chí còn dùng ánh mắt trách móc nhìn tôi suốt buổi sáng.
Có những thứ đẹp đẽ chỉ thích hợp để ngắm từ xa, như hoa sen, cũng như Quý Hành.
Tôi từng nghĩ rằng Quý Hành, với tư cách là nam chính, ấm áp, tốt bụng và lịch sự.
Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, định kiến ban đầu thật sự có hại.
Lúc đầu tôi hỏi Quý Hành một vấn đề, cậu ta rõ ràng rất hoang mang, mặc dù ánh mắt cậu ta rực rỡ viết lên "câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng phải hỏi tôi?" nhưng vẫn kiên nhẫn chỉ cho tôi định lý này nằm ở đâu trong sách giáo khoa.
Tôi đoán anh ta chắc hẳn tự an ủi mình rằng tôi chỉ quên mất mà thôi. Nhưng khi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-thanh-ban-cung-ban-voi-nam-chinh/3421917/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.