Chương trước
Chương sau
Reng! Reng! Reng!

Tiếng chuông báo vào học như cọng rơm cứu mạng Mạnh Như, cô đi trong ánh nhìn của Tần Phong.

"Vào học rồi, tôi sẽ trả lời cậu sau". Mạnh Như nói.

Tần Phong lộ ra biểu tình trêu tức.

"Được! vậy tôi chờ cậu".

Giáo viên bộ môn tiếp theo nhanh chóng đến lớp, sau tiết toán là tiết vật lý. Giáo viên vật lý là một thầy giáo bụng lớn như phụ nữ sắp sinh, khi giảng bài luôn cố gắng dồn hết tâm huyết khí lực truyền đạt cho học sinh.

Bất quá học sinh ban 7 là một đám vô lại, tuy vậy vẫn có một số học sinh ghi chép đầy đủ. Ban 7 vài học sinh gia cảnh bình thường, cũng không riêng mình ban 7 mà tất cả các ban đều có.

Khác với những cậu ấm cô chiều nhà giàu khi sinh ra ngậm sẵn thìa vàng, những học sinh này luôn phải cố gắng hết mực đi lên. Học tập không phải con đường duy nhất để thành công nhưng học tập là con đường ngắn nhất và an toàn nhất.

Mạnh Như rất thích cái không khí khi đi học này, thời thanh xuân của mỗi người đều có hạn. Cô cảm thấy thật may mắn vì ông trời đã cho cô cơ hội được trải nghiệm quãng thời gian tuyệt đẹp đó một lần nữa.



Tiết học nhanh chóng trôi qua một nửa, thầy Lưu sau cả nửa tiết giảng giải cuối cùng ông cao hứng nhận ra học sinh tập trung rất cao độ trong giờ của ông là Mạnh Như.

Ông thầm nghĩ: Nếu không gọi trò trả lời câu hỏi thì sẽ có lỗi với trò.

Nghĩ là làm ông nói:

"Bạn nữ ngồi hàng số 3 từ dưới lên, trò trả lời câu này cho thầy".

Cùng với giọng nói oang oang của thầy, tất cả học sinh đều quay lại nhìn cô. Họ muốn biết học sinh của ban 1 đến rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

Mạnh Như bình tĩnh đứng lên đáp.

"Thưa thầy, N=155".

Thầy Lưu hài lòng gật đầu khoát tay tỏ ý cho Mạnh Như ngồi xuống. Trước đó ông còn thuận miệng hỏi một câu.

"Em là học sinh mới chuyển từ ban 1 đến?".

Mạnh Như đáp:"Vâng, thưa thầy".

"Được rồi em ngồi xuống đi".

Câu hỏi mà Mạnh Như trả lời thực chất là một câu hỏi khó trong đề, thầy Lưu chỉ tính toán cho Mạnh Như trả lời thử bài này cho dù là học sinh ban 1 cũng khó lòng mà cho ra kết quả nhanh như vậy. Tuy nhiên Mạnh Như trong một thời gian ngắn đã cho ra kết quả điều này khiến ông phi thường hài lòng, kết quả ông càng ra sức giảng bài, ánh mắt nhìn Mạnh Như cũng từ ôn hòa lại càng ôn hòa.



Giải một bài vật lý đối lớp 11 đối với Mạnh Như là không có gì khó, đối với cô chỉ cần liếc mắt là ra kết quả. Vài bạn học trong lớp không nhịn được nhìn qua, nghe nói Mạnh Như thành tích học tập không ra làm sao nhưng không ngờ vẫn có chút thực lực.

Tần Phong ở phía sau ngủ đến quên trời quên đất, tối qua anh có hẹn đánh LOL với vài người bạn, chỉ tính là đánh vài ván rồi về nào ngờ hết ván này đến ván khác quên thời gian đến khi sực nhìn ra thì đồng hồ đã chỉ gần đến nửa đêm.

Rất nhanh đã đến giờ nghỉ trưa, Mạnh Như có hẹn Phí Tiểu Tuyết đợi mình ở cổng nhà ăn. Nhìn thấy cô Phí Tiểu Tuyết không nhịn được vui mừng, miệng ríu rít hỏi thăm.

Trước kia nhân duyên của Mạnh Như cực tốt, bạn bè xung quanh vô cùng nhiều nên chẳng mấy chốc đã bât kịp sóng của Phí Tiểu Tuyết hai người trò chuyện đến quên trời đất.

Dòng người càng lúc càng đông một nữ sinh không cẩn thận khi đi ngang qua Mạnh Như cùng Phí Tiểu Tuyết liền làm đổ canh lên người Mạnh Như.

"Á, xin lỗi cậu, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý".

Nữ sinh nhận ra người mình đụng phải là Mạnh Như khuôn mặt không nhịn được căng thẳng muốn khóc. Mạnh Như nổi tiếng trong trường là tiểu thư xấu tính không ai không biết, chuyện làm đổ canh lên người Mạnh Như không biết sẽ bị bắt chẹt đến nhường nào.

Mạnh Như nhíu mày nhìn nữ sinh, bát canh nhỏ thật sự không nóng lắm, nhưng có dính dầu mỡ đổ lên áo thật sự có chút khó chịu. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nữ sinh kia đỏ bừng, gấp đến độ muốn khóc Mạnh Như cũng không muốn bắt bẻ gì cô.

"Không sao, lần sau cậu cẩn thận chút"

Nữ sinh ngạc nhiên không thôi liên tục xin lỗi Mạnh Như.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ cẩn thận".

Phí Tiểu Tuyết đứng bên không nhịn được mà lấy làm lạ, với cái tính của Mạnh Như hẳn nên làm lớn chuyện lên mới phải. Tuy vậy Phí Tiểu Tuyết cũng im lặng không nói chỉ kéo nhẹ áo Mạnh Như.

"Đi đến nhà vệ sinh tẩy rửa đi tôi đợi bà".

"Được, vậy bà đợi tôi chút".

Nhà vệ sinh cách nhà ăn không xa, chỉ cần đi qua một đoạn rẽ là đến. Mạnh Như đến trước bồn rửa tay thấm một chút nước rửa bớt dầu trên áo.

"Thật đen đủi mà."

Bên cạnh cũng có một nữ sinh bước đến rửa tay, Mạnh Như không chú ý lắm chỉ nhìn lướt qua, nhưng khi nhìn thấy đôi bàn tay kia cô không nhịn được liền nhìn thêm một chút.

Là một đôi tay rất đẹp.

Mạnh Như thầm nghĩ chắc chủ nhân của nó cũng là một người xinh đẹp hết nước.

Lệ Thư An nhìn qua Mạnh Như, hơi hơi nhíu mày, không ngờ sau gần một tháng trôi qua cô lại gặp được Mạnh Như trong hoàn cảnh này. Trước đó Mạnh Như không ngừng vì Bùi Cảnh Thâm mà đến làm phiền cô, quậy đục nước khiến cô có cảm giác chán ghét khi đến gần người này.

Mạnh Như ngơ ngác nhìn Lệ Thư An, không ngờ mới ngày đầu đi học lại thay nguyên chủ cô đã gặp được nam phụ cùng nữ chính, hiện giờ còn thiếu Bùi Cảnh Thâm nữa là có thể gom đủ một bàn mạt chược rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.