" Lang Châu, em xem con gái chúng ta giỏi thật nha." Người đàn ông mang nét mặt ôn hoà nhìn lên gương chiếu hậu, đặt hai mẹ con vào tầm mắt, giọng tự hào nói: " Mới có năm tuổi đã có thần thái của minh tinh rồi, sau này nhất định phải cho làm người mẫu."
Lang Châu nhìn cô con gái nằm gọn trong vòng tay mình, dịu dàng vuốt mái tóc cô bé: " Em biết chứ, nhưng con bé ngủ say rồi nên nhỏ tiếng một chút chồng à."
" Anh biết mà, vợ cũng nên nghĩ ngơi một chút, đã khuya lắm rồi, đến nơi mới gọi vợ dậy."
Lý Phùng nhìn vợ chịu gật đầu mới an tâm tiếp tục lái xe, được một lúc mắt đột nhiên trở nên nặng nề, trước mặt hoàn toàn mờ ảo không nhìn rõ. Ông biết có chuyện không hay sắp xảy ra, vội lớn tiếng gọi: " Lang Châu... Mắt anh mõi quá.. cơ thể, cơ thể không cử động nổi.."
Lang Châu mệt mõi hé mi mắt, ánh sáng từ pha đèn phía trước chói chang rọi thẳng vào trong xe, theo phản xạ bà nhắm nghiền hai mắt. Khó khăn thích nghi với thứ ánh sáng kia, lại hoảng loạn nhìn chồng vừa lúc đỗ gục lên buồng lái, chiếc xe cũng trở nên chao đảo.
[Rầm]
Âm thanh của hai ** *** lớn va chạm nhau, nhưng ở một khu ngoại ô hẻo lánh rất ít nhà dân nên đến lúc người trong xe bên kia bỏ trốn cũng chưa ai đến giúp đỡ.
" Lang Châu, Hân... Hân." Lý Phùng hơi thở dần thoi thóp, chỉ thấy vợ bất động ngã người trên ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-khong-bi-cuon-vao-gioi-tai-phiet/2734224/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.