Dương Phong nhăn mày, Lý Hân mấy ngày trước còn bám lấy anh không buông mà hôm nay đã muốn cắt đứt mọi quan hệ rồi?
" Cô ấy đang nghĩ cái quái gì thế?" Dương Phong xoa trán, nhỏ giọng nói.
" Du tổng, bây giờ tôi tin cậu cũng có nhiều chuyện muốn hỏi tiểu thư. Chi bằng hãy chờ thêm một lúc cho đến khi tiểu thư quay về, sau đó sẽ cùng cậu rời khỏi biệt thự, được không?"
Anh quả thực rất muốn hỏi Lý Hân cho rõ, vừa hay ý kiến Trương quản gia đưa ra cũng không tồi. Dương Phong nghĩ một hồi rồi đều giọng: " Tôi muốn dùng trà."
Thấy đã giữ được Dương Phong ở lại, Trương quản gia lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một tiếng, ông hơi khom người, mĩm cười nói: " Tôi sẽ mang lên ngay, xin hãy chờ một lúc."
...
Đôi mắt màu đại dương mơ hồ hé mở, Lý Hân nhìn trần nhà trắng xoá rồi vén chăn ngồi dậy.
Khi nảy không phải vẫn đang nói chuyện với ông nội và mọi người ở đại sảnh, sao giờ lại nằm trên giường rồi?
Cố nhớ xem đã có chuyện gì xảy ra thì Lý Hân đột nhiên lại đau đớn ôm lấy đầu mình. Những mảnh vỡ của giấc mơ dần quay về, như thể cô đã từng trải qua chuyện này từ rất lâu trước đây.
Nhớ lại khung cảnh trong mơ, Lý Hân sợ hãi hét lớn, đôi chân run rẫy loạng choạng chạy nhanh khỏi phòng, chưa được mấy bước đã không trụ được mà ngã phịch xuống, kéo theo bình gốm sứ đắt tiền vỡ vụn trên sàn.
Tiếng hét cùng tiếng động lớn phát ra từ hướng phòng của Lý Hân làm mọi người trong phòng riêng gần đó đều giật mình, vội chạy đến xem tình hình Lý Hân thế nào.
Riêng Du Minh ở phòng khách cách xa nơi đó nên không thể nghe thấy.
Lý Hạo là người đầu tiên có mặt, cậu mạnh tay đẩy cánh cửa mở ra sau đó liền tiến đến đỡ lấy Lý Hân vẫn ôm đầu nằm trên sàn nhà.
" Chị sao vậy?" Lý Hạo hai tay ôm cô trong lòng, lo lắng hỏi: " Chị không bị thương ở đâu chứ?"
Lúc này Lý An cũng đã đến nơi cùng hai cha con Lưu Vũ và vài người hầu nữa.
Thấy cháu gái chỉ vừa tỉnh lại đã trở nên thê thảm như vậy, ông trong lòng không khỏi lo lắng, cũng không biết căn bệnh của cháu gái lại tệ đến mức này?
" Con định để chị nằm trên sàn như thế mãi sao." Lý An khẩn trương lên tiếng.
Nghe lời ông nói, Lý Hạo mới chợt giật mình, nhanh chóng mang Lý Hân đặt lên giường.
" Sắc mặt còn tệ hơn lúc nảy..." Lưu Vân nhìn Lý Hân dương sắc trắng bệt thì thấy rất đáng thương. Lại nhìn sang cha mình bên cạnh, ông ấy đang... cười?
Lưu Vân không hiểu tại sao cha lại có vẻ vui mừng như vậy, nhưng cô vốn rất sợ Lưu Vũ nên dù có biết nguyên do đi nữa cũng không dám lên tiếng mà chỉ lẳng lặng xem như chưa từng nhìn thấy.
Lúc này Trương quản gia nhận được cuộc gọi đến từ biệt thự chính của Lý gia, ông vội nhấc máy: " Xin chào, biệt thự của Lý Phương Hân tiểu thư xin nghe."
" Chào ông Trương quản gia." Chu Phúc lịch sự lên tiếng: " Tôi là quản gia ở biệt thự chính của Lý gia, họ Chu."
" A xin chào, làm phiền ông quá, vì tôi không liên lạc được với tiểu thư nên..."
" Không đâu, là tôi đã đường đột gọi đến vào giờ này, hẳn là ông đang bận lắm." Chu Phúc đều giọng nói: " Thật ra lão gia đã cho phép nên tôi mới gọi lại cho ông."
" Có chuyện gì xin hãy cứ nói đi ạ."
" Ông liệu có biết Đại tiểu thư đang bị bệnh hay không?"
" Bệnh?" Trương quản gia làm lạ, vài ngày trước đã cùng Lý Hân đi khám tổng quát, hoàn toàn khoẻ mạnh kia mà: " Tôi không nghĩ vậy, vài ngày trước đã cùng tiểu thư khám tổng quát ở bệnh viện, sức khoẻ của tiểu thư cũng rất tốt."
" Thật ra Đại tiểu thư khi đang trò chuyện cùng mọi người ở đại sảnh thì đột nhiên ngất xĩu, lão gia rất lo lắng nên đã mời bác sĩ về xem tiểu thư thế nào, ông ta nói Đại tiểu thư là có bệnh về tâm lý." Chu Phúc nghiêm giọng nói: " Hơn nữa đã bị từ rất lâu rồi, hiện giờ đang ngày càng trở nặng."
Dương Phong nghe từ "bệnh" thì nhăn mày, anh cảm thấy có điềm không lành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]