Dương Phong tay ôm eo Lưu Vân, mắt nhìn ra hồ bơi nói: " Chị em đã huỷ hợp đồng rồi, giờ chắc đã vừa ý em chứ?"
" Cái gì!" Lưu Vân còn chưa dám tin mới hỏi lại: " Chị, chị ấy thật sự huỷ rồi? Có chuyện tốt như vậy sao."
" Phải, còn trả cho anh một khoản rất lớn, nếu em muốn tất cả đều cho em."
Lưu Vân hơi do dự: " Ừm... nhưng mà tiền hợp đồng cũng không phải của em, em lấy như vậy không sao chứ?"
" Em thích là được." Dương Phong hôn lên bờ má phím hồng của cô nói: " Về sau cũng không cần lo chuyện người mẫu đại diện, ở Giang Thành này được làm đại diện cho Dương Thịnh chính là phần thưởng lớn nhất của ông trời rồi, cô ta không có cơ hội đó thì diễm phúc đều cho em."
Lưu Vân cười đến tít mắt.
Tuy cô ở một gia đình giàu có tiếng tâm nhưng tiền mà cô có thể dùng đều không trên năm mươi ngàn tệ, người nhà họ Lý đều như vậy.
Ngoại trừ Lý Hạo thì chị họ Lý Hân cũng không có bao nhiêu tiền, vì ở nhà riêng nên được nhiều hơn một chút.
Giàu như vậy mà kiệt sĩ.
Bù lại thì Lý Hạo anh ta có nhiều tiền nhưng đều sài cho chị họ thôi, càng nghĩ càng không công bằng mà.
Lúc này, Dương Phong đảo mắt một vòng thì nhìn thấy đám người của Lý Hân, hắn trợn mắt ngạc nhiên: " Đó... cô ta tới đây?"
" Anh nói ai?" Nhìn theo hướng người yêu cô mới thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-khong-bi-cuon-vao-gioi-tai-phiet/2731529/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.