Tôi nói trước camera: "Tôi đã lén mua cho bà nội một sợi dây chuyền vàng mới và một bộ quần áo mới, tôi muốn Thục Phân trở thành bà lão đẹp nhất thế giới này."
Tôi vừa gặm dưa hấu vừa trêu bà: "Hồi nhỏ bà luôn giấu kẹo của cháu, cháu đã nổi cáu với bà."
Bà nội trước camera lại bắt chước tôi, chụm hai tay bên miệng: "Thục Phân, bà không cho cháu ăn kẹo, bà là đồ keo kiệt."
Tôi cùng bà cười phá lên.
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng.
Thục Phân, bà phải sống lâu trăm tuổi.
Nhưng cuộc đời không phải là phim hoạt hình.
Vậy nên khắp nơi đều có những tiếc nuối.
Chẳng bao lâu, bà nội vẫn lâm bệnh nặng.
18
Giống như kiếp trước, đến một độ tuổi nào đó, chức năng cơ thể của bà nội đột nhiên sụp đổ.
Chỉ là đến muộn hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn đến.
Khi còn trẻ, không biết chăm sóc cơ thể, càng không được ai yêu thương, nên khi bệnh đến, nó trở nên hung dữ.
Bà cụ mù chữ, nằm trên giường bệnh vẫn còn đùa với tôi: "Học giỏi thật là tốt, bà đến mấy chữ trên giường bệnh này cũng không biết."
Vì điều kiện gia đình bình thường, ba và ông nội không ủng hộ tôi đi học, giống như nhiều câu chuyện trọng nam khinh nữ khác, họ muốn tôi sớm lấy chồng để giải quyết khó khăn gia đình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xui-ba-noi-ly-hon/3625823/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.