1.
Quay cảnh đánh nhau khiến đầu óc tôi cũng bị đánh hỏng luôn.
Dây bảo hộ trục trặc, khiến tôi rơi xuống từ độ cao 1 mét.
Vết thương không nặng nhưng tôi ngất xỉu vì bị dọa sợ.
Tỉnh lại lần nữa, một đống máy quay lớn nhỏ đang hướng về phía tôi.
Quản lý đang giơ một tấm biển nhỏ phía sau máy quay:
“Đang phát trực tiếp. Tỏ vẻ đáng thương(*)! Theo hình tượng một người kính nghiệp!”
*gốc là bán thảm
Ôi, bài này tôi biết.
Tôi nặn ra hai giọt nước mắt, ra nét mặt yếu đuối đáng thương lại vờ mạnh mẽ, chỉ ba giây đã vẽ ra kịch bản trong đầu.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Mình ổn…”
(tiếng ho khan, ho đến đứt hơi khản tiếng)
“Mình không muốn chiếm quá nhiều tài nguyên công cộng…Khụ khụ khụ…Mong mọi người không cần lo lắng cho mình nữa, mình chắc chắn sẽ không làm chậm tiến độ quay phim, công việc là ưu tiên hàng đầu…”
(lau nước mắt, nở nụ cười kiên cường nhưng khiến người ta mến yêu)
Kết quả, lại mở miệng nói:
“Ôi, lại lăng xê à.”
“Nào, mau lại đây quay vết thương nhỏ 3mm của em đi, chậm nữa thì một phút sau nó sẽ lành đấy.”
Quản lý:…
Kể từ lúc đó tôi phát hiện ra đầu lưỡi linh hoạt của tôi không nghe lời.
2.
Họp báo.
Phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra.
Cả hội trường lặng ngắt như tờ.
Quản lý ở bên ngoài hội trường đã gục ngã.
Mà tôi, vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xep-ca-cho-cac-kim-chu/2954605/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.