20.
10 năm trước, tôi mới bước chân vào giới giải trí.
Khi đó tôi mới 14 tuổi, gia đình đang thiếu tiền.
Mẹ tôi sờ gương mặt tôi cười rất dịu dàng nhưng cả người tôi dựng tóc gáy.
“Cũng may, đã sinh cho con một gương mặt xinh đẹp.”
“Từ nay về sau, gia đình mình sẽ dựa vào nó.”
Bà ấy đưa tôi đi thử vai, một đống nam nữ tụ tập trong phòng họp, tôi nhút nhát đứng trên sân khấu, bị yêu cầu biểu diễn tài năng ngay tại chỗ.
Trời ơi, tôi không có tí kinh nghiệm nào, ngoại trừ gương mặt thì không có sở trường gì hết.
Thế là chỉ có thể đứng sững trên sân khấu.
Dưới sân khấu có người không ngừng giễu cợt: “Đồ nhát cáy, không ra gì cả.”
Đạo diễn cười một tiếng: “Cô bé à, cháu không hợp với vai này, đi xuống đi.”
Tôi rất sợ.
Cừ về như vậy sẽ được trận đòn no từ mẹ.
Lúc này, tôi nghe được một giọng nói trong trẻo mà kiên định vang lên từ phía cuối chiếc bàn hội nghị dài: “Lương Lạc Lạc, tên rất hay.”
Tôi ngẩng đầu lên.
Trong phòng họp yên tĩnh, lời nói của thiếu niên này lại có sức nặng.
Đạo diễn quan sát bầu không khí: “Cậu chủ, ý cậu là, cô bé này có thể được?”
Tôi tràn đầy mong đợi nhìn anh.
Nhưng anh ấy còn chưa kịp nói, một người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh đã cười nói:
“Dật Xuyên còn nhỏ, lời em ấy nói không tính.”
Mặt mũi của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xep-ca-cho-cac-kim-chu/2954585/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.