Editor CO6TINY 🍀
Chỉ qua màn hình điện thoại, Du Bạch vẫn có thể cảm giác được nét hoảng sợ của Phương Tri Trúc.
Cô Phương ngày thường ăn nói nhẹ nhàng điềm đạm, lúc này giọng nói trong điện thoại đều đang run lên từng đợt, cố kìm nén âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng xuống.
“Lão Du được đưa vào phòng phẫu thuật rồi, con…… Con mau trở về đi."
Lời còn đang dang dỡ, Phương Tri Trúc không muốn nói, cũng không dám nói.
Du Bạch ngắt điện thoại, trong nháy mắt cảm thấy tình huống bây giờ rất không chân thật.
Đèn đường trước mặt cậu xuất hiện từng đợt bóng chồng mờ ảo, quà lưu niệm nghiêng ngả đầy đất bỗng trở thành cái gai chói mắt.
Con đường lạ lẫm, núi cũng xa lạ, cậu lại lần nữa ý thức được, núi Trường Bạch xa xôi này, cách nơi cậu ở mấy ngàn cây số, phải vượt qua rất nhiều kinh độ và vĩ độ mới có thể quay trở về.
Trần Phi Dự làm cơm xong, thấy Du Bạch vẫn chưa trở về, bèn xuống lầu tìm cậu.
Cậu gặp Du Bạch dưới ánh đèn đường.
Thiếu niên ngồi xổm ở đó, cả người dựa vào cột đèn, thân thể cuộn tròn lại, giống như bé mèo bị bỏ rơi.
Trần Phi Dự hoảng sợ, chạy như bay qua đó, đỡ Du Bạch dậy, nôn nóng hỏi: “Sao vậy? Cảm thấy khó chịu ở đâu, tôi xem thử!”
Du Bạch ngẩng đầu lên, nhận ra là Trần Phi Dự.
Cậu trở tay siết chặt lấy cánh tay Trần Phi Dự, dùng hết toàn bộ sức lực mở miệng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-voi-ten-cung-ban-cha-ua-gi-nhau/3538537/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.