Thằng bé trợn to mắt nhìn người đang bịt miệng mình, người đó mỉm cười thì thầm: "Anh đi trước, em ở đây vẽ cùng anh trai nhé, trước khi trời tối phải dẫn anh ấy quay lại trường đấy."
Trần Phi Dự chắn chắn đứa bé sẽ không lên tiếng mới buông tay ra, lùi lại một bước vẫy vẫy tay coi như chào tạm biệt, sau đó một mình rời khỏi đồi tùng.
Thằng bé nắm chặt bức tranh trong tay, nghiêng đầu không hiểu người lạ này đang làm gì.
Nửa giờ sau khi mặt trời lặn, Du Bạch cuối cùng cũng sắp hoàn thành xong bức tranh của mình.
Cậu cất cọ vẽ đi, nằm dài xuống bãi cỏ, gối đầu lên cánh tay, ngắm ráng chiều vàng phía chân trời.
Thằng bé đi vòng quanh bức tranh của Du Bạch hai vòng, sau đó nằm xuống bên cạnh cậu: "Anh ơi, anh vẽ mặt trời lặn ạ?"
Du Bạch quay sang: "Ừ, anh đã nhìn thấy hoàng hôn rất nhiều lần rồi. Ánh nắng chiếu lên những tòa nhà trong thành phố rất khác so với nơi này. Sau này em có thể đến đây thường xuyên hơn, cảnh sắc mờ ảo lúc hoàng hôn rất đẹp, nếu một ngày nào đó em có thể bật thốt lên "Woa", mắt nhìn của em về cuộc sống có thể sẽ khác trước đấy."
Thằng bé nửa hiểu nửa không: "Em thường tới đây chơi lắm, nơi này có bãi cỏ êm quá chừng luôn. Anh ơi, chúng ta trở về đi, nếu còn không đi trời sẽ tối mất."
Du Bạch nằm trên cỏ, thoải mái duỗi eo, nheo mắt nói: "Ừ."
Tuy nói thế nhưng Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-voi-ten-cung-ban-cha-ua-gi-nhau/3374480/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.