Luật sư đưa ra một số câu hỏi mới, nhưng ông đã không còn vẻ mặt mỉa mai hôm qua nữa.
- Tôi xin trở lại chiếc va-li nổi tiếng kia - Ông ta nói bằng giọng khô khan - Ngày 28 tháng Sáu, cái va-li ấy được để trong gian tiền sảnh lâu đài Hunterbury cả đêm?
- Đúng thế. - Bà y tá Hopkins thừa nhận.
- Có nghĩa bà đã phạm một sơ suất đáng lên án, đúng vậy không?
Bà y tá đỏ mặt:
- Vâng, đúng thế.
- Bà có thói quen để quên thuốc men tại những nơi nằm trong tầm tay của những người không trong nghề không?
- Không đâu.
- Đúng vậy không? Nhưng lần này bà lại để quên?
- Vâng.
- Và một người nào đó đã lấy lọ thuốc đó?
- Tôi đoán thế.
- Đây không phải là chuyện đoán. Bà hãy trả lời có hay không.
- Vâng... có.
- Không phải bị cáo là người duy nhất có khả năng lấy lọ thuốc moóc-phin đó. Bất cứ một gia nhân nào trong lâu đài có thể lấy. Hoặc bác sĩ Lord, hoặc ông Roddy Welman. Hoặc bà O’Brien. Hoặc có thể là bị cáo.
- Có thể như thế.
- Đúng thế hay không đúng?
- Đúng thế.
- Có ai biết trong va-li thuốc của bà có lọ moóc-phin không?
- Tôi không rõ.
- Bà có nói cho ai không?
- Không.
- Nếu vậy cô Elinor Carlisle cũng rất có thể không biết là trong va-li thuốc của bà có lọ moóc-phin?
- Nhưng cũng không có gì bảo đảm là cô ấy không biết.
- Điều phỏng đoán của bà không có cơ sở.
- Tôi không biết.
- Nhiều người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-vo-toi/729572/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.