Tại văn phòng công chứng của ông Seddon thám tử Poirot được đón tiếp một cách hết sức dè dặt, nếu không nói là một cách nghi ngại.
Viên công chứng Seddon, tay xoa chiếc cằm nhẵn nhụi, nói năng hết sức thận trọng, cố không nói ra câu nào hớ, đồng thời chăm chú quan sát từ đầu đến chân nhà thám tử.
- Chúng tôi đã biết tên tuổi ông, nhưng chúng tôi chưa hiểu vai trò của ông trong vụ án này.
- Tôi giúp cho khách hàng của các ông.
- Ra thế? Và ai giao cho ông nhiệm vụ đó?
- Tôi làm việc theo lời khẩn cầu của bác sĩ Lord.
Công chứng viên Seddon trợn mắt:
- Thật vậy sao? Chà, chúng tôi thấy lạ đấy... rất lạ ấy chứ. Bác sĩ Lord, theo tôi biết, được công bố là nhân chứng theo điều kiện?
Thám tử Poirot nhún vai:
- Chuyện ấy có quan trọng gì đâu?
- Việc bào chữa cho tiểu thư Elinor được giao toàn bộ cho văn phòng chúng tôi. Và chúng tôi không cần đến sự giúp đỡ của ông, thưa ông Poirot.
- Thế việc chứng minh khách hàng của các ông vô tội có dễ dàng không?
Công chứng viên Seddon cau mặt, để lộ ra nỗi giận dữ của một người công tác trong ngành pháp lý.
- Câu hỏi của ông không đúng chỗ... hoàn toàn không đúng chỗ.
- Các chứng cứ buộc tội tiểu thư đều rất khó bác bỏ.
- Sao ông biết, thưa ông Poirot?
- Mặc dù tôi được ông bác sĩ Lord đề nghị giúp, nhưng trong tay tôi hiện có cả một lá thư giới thiệu của ông Rodddy Welman.
Viên thám tử chìa ra tờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-vo-toi/729564/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.