Thám tử Poirot đang ngồi trong nhà bà y tá Hopkins.
Bác sĩ Lord đưa ông đến đây và giới thiệu với chủ nhà. Sau đó, viên thám tử nháy mắt ra hiệu, thế là viên bác sĩ cáo lui, để ông ngồi nói chuyện riêng với bà y tá Hopkins.
Sau khi quan sát kỹ càng ông khách, bà y tá trung niên cảm thấy yên tâm.
- Đúng là một nỗi bất hạnh lớn - Bà ta nói - Mary là một đứa con gái rất xinh đẹp, đám ông bầu ở Hollywood mà nhìn thấy nó thế nào cũng bám ngay. Đẹp và lại sống nghiêm túc nữa chứ. Nghiêm túc mà không kiêu kỳ, mặc dù người ta đánh giá nó rất cao.
Thám tử Poirot luồn ngay vào câu chuyện một câu hỏi khôn ngoan:
- Bà nói “người ta” là phu nhân Welman phải không?
- Đúng thế. Phải nói là bà cụ mê con bé.
Poirot lẩm bẩm:
- Mọi người khác chắc lấy làm lạ lắm?
- Tùy người thôi. Tôi thì cho rằng bà cụ yêu nó là chuyện dễ hiểu...
Bà y tá cắn môi, lúng túng nói thêm:
- Tôi muốn nói rằng con Mary rất khéo chiều bà cụ... Cách ăn nói cũng như cử chỉ của nó đều làm bà cụ hài lòng. Người già thích có những khuôn mặt non trẻ, dễ thương bên cạnh.
- Chắc tiểu thư Elinor Carlisle về thăm bà cụ luôn?
Bà y tá Hopkins khô khan đáp:
- Cô ấy chỉ về thăm khi nào cô ấy thích về.
- Có vẻ bà không ưa tiểu thư?
Bà Hopkins kêu lên:
- Ưa thế nào được con mụ giết người ấy?
- Tôi thấy bà có định kiến.
- Định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-vo-toi/729560/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.