Sáng Thứ năm 27 tháng Bảy liền sau đó Elinor ra khỏi khách sạn nhỏ mang tên “Huy hiệu Hoàng gia”. Nàng ngắm nhìn đường phố chính cua thị trấn Maidensford từ đầu đến cuối.
Đột nhiên nàng reo lên mừng rỡ và sang ngang đường. Không còn hồ nghi gì nữa! Người phụ nữ to béo có dáng đi như đàn ông kia là người quen của nàng.
- Chào bà Bishop!
- Kìa, Tiểu thư Elinor! Tôi không biết cô chủ về đây. Nếu biết cô chủ về lâu đài Hunterbury, tôi đã đến đây để đón cô chủ. Cô chủ có đem theo đứa hầu gái nào ở London về không?
- Tôi không ở lâu dài. Tôi nghỉ ở khách sạn “Huy hiệu Hoàng gia”.
Bà quản gia Bishop nhìn sang bên kia đường phố, bĩu môi:
- Thôi, cũng được. Nghe bảo ở đấy sạch sẽ. Thức ăn cũng tàm tạm, nhưng như vậy chắc hắn cô chủ phải thích nghi với những cung cách của họ, phải không thưa cô chủ, Elinor?
Elinor cười đáp:
- Tôi chịu được. Vả lại chỉ vài ba ngày thôi. Giải quyết nốt vài việc của cô tôi và đóng một số đồ đạc chở về London là xong.
- Vậy là cô chủ dứt khoát bán lâu đài?
- Đúng thế, bán cho ông Somervell, ủy viên hội đồng mới của địa phương này. Tôi cũng tiếc lâu đài này sẽ bị biến thành khách sạn và cả hoa viên rộng lớn kia cũng bị chia nhỏ ra thành các lô.
Bà quản gia nhắm mắt lại, run rẩy:
- Nếu đúng là như thế thì tan nát hết.
- Đành vậy chứ biết làm sao? Một mình tôi ở sao hết? Mà bà Bishop này, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-vo-toi/729557/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.