Phủ Nhị hoàng tử. Chỗ sâu trong viện.
Một ông lão râu bạc vuốt râu thở dài, nói với người đối diện: "Điện hạ biết mình đang nói gì không?"
Ánh mắt Yến Minh Phong u ám, "Bổn điện tự biết rõ ràng."
"Vậy điện hạ nói xem, lão đạo nên tin bao nhiêu phần những lời ngài nói?"
"Không tin chút nào."
"Vậy cũng không phải." Ông lão chậm rì rì uống một ngụm trà, nói: "Thế gian đúng thật là có một phương thế giới khác chúng ta."
Yến Minh Phong nắm chặt tay, "Xin nói rõ?"
"Khi ta còn niên thiếu sư phụ có nói, ngoài nơi này của chúng ta còn tồn tại một thế giới khác, không, có lẽ không chỉ là một thế giới, chúng nó có phép tắc vận hành riêng, có lẽ điện hạ đã trùng hợp đi đến một thế giới trong đó."
"Bổn điện không có hứng thú với những thứ này." Yến Minh Phong híp mắt, "Bổn điện chỉ muốn biết, làm cách nào có thể trở lại thế giới ta đã đến trước đó."
"Cái này....." Ông lão buông chén trà, mặt lộ vẻ khó xử, "Xé rách thời không đi đến mấy trăm năm sau, chuyện này ta thật sự chưa từng nghe nói đến."
Nghe được câu trả lời như vậy, Yến Minh Phong vẫn chưa nhụt chí, hắn vuốt ve nhẫn trên ngón tay, nhẹ giọng nói: "Nghe nói.... Phụ thân ngươi là biến mất vô cớ? Đến nay chưa từng tìm được thi thể?"
Thân thể ông lão cứng đờ, "Điện hạ nghe lầm, gia phụ là chết bệnh, thi cốt sớm đã hạ táng rồi."
"Vậy sao?" Yến Minh Phong hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ve-nguoi-trong-sach-tro-thanh-su-that/3496066/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.