Chương trước
Chương sau
Nam minh tinh nghẹn họng, quay đầu trừng Thiệu Đường.

Thiệu Đường bất đắc dĩ, nhưng cũng không sợ cậu ta, càng dùng sức trừng lại.

Cậu đã sớm không thích nam minh tinh này rồi, cậu tuy rằng kỹ thuật diễn kém, nhưng vẫn luôn thành thành thật thật đóng phim, khiêm tốn tiếp thu phê bình, người này thì ngược lại, ba ngày thì hai ngày không thấy bóng dáng, làm hại cậu phải kéo dài thời gian ở đoàn phim hơn.

Chuyện Tống Giác trước đó, trong vòng đều truyền miệng bối cảnh Thiệu Đường rất sâu, không thể dễ dàng trêu chọc, kim chủ của nam minh tinh kia ngay cả Tống Giác cũng không bằng, cậu ta không dám lại khiêu khích, ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.

Thiệu Đường cơ hồ nháy mắt đã hiểu nguyên nhân cậu ta yếu thế, cậu giật mình, cúi đầu uống ngụm trà sữa.

Khoảng cách lần trước Yến Minh Phong biến mất đã gần một tháng, cậu từ ban đầu uể oải không phấn chấn đến bây giờ thản nhiên tiếp thu cũng dùng thời gian một tháng.

Cậu biết dựa theo cốt truyện trong sách, lúc này đúng là thời điểm hoàng đế băng hà, toàn bộ vương triều đều rung chuyển bất an, Yến Vương càng là không thiết thủ đoạn muốn thượng vị, không có người bận tâm đến Yến Minh Phong, cho nên hắn được thanh nhàn một đoạn thời gian.

Nhưng đồng thời cũng có ý nghĩa là cậu không thể vẽ hắn đến đây vào thời điểm này được.

Hứa Tiêu ngồi xuống bên cạnh cậu, nâng nâng cằm hỏi: "Trợ lý kia của cậu còn chưa trở về sao?"

"Không có."

Yến Minh Phong đột nhiên biến mất, Thiệu Đường bịa lý do là có việc về quê.

Hứa Tiêu cố ý nói: "Không phải là cầm tiền của cậu trốn rồi đi?"

"Sao có thể?" Thiệu Đường trợn trắng mắt, "Tiền lương tháng trước tôi còn chưa đưa cho anh ấy đâu, anh ấy lấy tiền của tôi chỗ nào."

Lại nói, nếu mà thật sự có thể cho hắn tiền để hắn đến đây, Thiệu Đường nguyện ý cầm từng bó lớn cho vào túi hắn.

"Đừng trách tôi nghĩ nhiều, vừa mới tỏ tình xong liền không thấy người đâu, điển hình hành vi tra nam."

"Anh ấy là thực sự có việc." Thiệu Đường nhẹ giọng nói: "Tôi biết mà."

"Vậy anh ta có nói bao giờ trở lại không?"

Thiệu Đường lại yên lặng tính thời gian một lần, đếm cả hôm nay thì, "Còn có năm ngày."

Yến Minh Phong từng nói thời gian giữa thế giới của hắn và cậu cách nhau 6 lần, theo trong sách thì 1 tháng sau là sự kiện Yến Vương đăng cơ đoạt quyền, Yến Vương phi muốn lót đường cho con trai của mình, nhân lúc đại điển đăng cơ diễn ra đã hạ độc Yến Minh Phong.

Thiệu Đường sợ hắn gặp nguy hiểm, nhưng cũng chờ mong hắn có thể đến đây.

Rối rắm đến mấy ngày không ngủ được.

"Được rồi, không nói cái này." Nhận thấy được cảm xúc Thiệu Đường hạ xuống, Hứa Tiêu hứng thú bừng bừng thay đổi đề tài, "Fan cậu phá 500 vạn rồi cậu biết chưa?"

So với 100 vạn trước kia, này có thể xem như tăng lên rất lớn.

"Hả?" Từ sau sự kiện lần trước, Thiệu Đường liền không quá thích lướt Weibo, đã đem tài khoản cho Lưu Triệt xử lý, nghe được Hứa Tiêu nói như vậy cậu có chút kinh ngạc, "Tôi nổi như vậy sao?"

"Có một đại V share ảnh cậu, hút một đống fan nhan sắc." Hứa Tiêu vuốt cằm, "Tôi cũng rất đẹp trai mà, vì sao fan cùng anti-fan của tôi đều nói tôi phải giữ hình tượng vậy."

Thiệu Đường bị hắn chọc cười, tâm tình cũng tốt lên không ít, cậu đưa bình giữ nhiệt cho hắn, "Đi lấy cho tôi chút nước nóng."

"Bên trong còn có trà sữa!"

"Vậy thuận tiện thì rửa một chút."

Hứa Tiêu bị nghẹn một chút, không tình nguyện cầm lấy bình giữ nhiệt, nhỏ giọng nói thầm: "Nếu không phải nể tình người đàn ông của cậu không ở bên cạnh, tôi mới không thèm để ý đến cậu."

Thiệu Đường mím môi, làm bộ không nghe thấy cúi đầu lướt điện thoại.

—©—

Năm ngày sau.

Thiệu Đường luôn mải nghĩ nên tự mang theo giấy bút của mình đi theo đoàn phim vào núi.

Cậu mua một ống đựng bút rất nhỏ, cất giấy trong đấy mang theo bên mình, lúc đóng phim cũng không lấy xuống, đạo diễn thấy, nhưng bởi vì không có gì ảnh hưởng, nên cũng không ngăn cản cậu.

Lần diễn này là cảnh nữ chính bị nhốt trong núi, nam chính và nam hai đều đi tìm cô, đương nhiên, cốt truyện bị nhốt núi rừng này nọ đều là vì giúp tình cảm nam nữ chính thăng tiến mà cố ý bày ra, cho nên tất nhiên là nam chính thành công tìm được nữ chính rồi, nam hai lạc đường trong núi, hai ngày sau mới được tìm thấy.

Đây là một bước ngoặt trong kịch bản, vì để chân thật, cảnh diển này phải dùng cảnh thật, hơn nữa cố ý chọn thời gian vào núi là buổi tối.

Hứa Tiêu một bên mắng đoàn phim này có bệnh, một bên không ngừng an ủi Thiệu Đường không phải sợ.

Mười mấy người trong đoàn phim sẽ cùng nhau vào núi, Thiệu Đường cũng không sợ hãi, có điều vì làm Hứa Tiêu yên tâm, cậu vẫn là kiên nhẫn nghe hắn nói xong.

Nhưng vừa vào núi, Thiệu Đường liền bắt đầu cân nhắc trong lòng nên tìm chỗ không người để vẽ tranh.

Hiện tại tâm tình của cậu rất nôn nóng, dựa theo phỏng đoán của cậu, người đàn ông hẳn là hôm nay sẽ xuất hiện, nhưng cậu vẽ cả một ngày, giấy lại trước sau không có phản ứng.

Nhân lúc nam nữ chính đang đóng phim, không ai chú ý đến cậu, Thiệu Đường cẩn thận ôm ống đựng bút chạy tới một chỗ không có một bóng người.

Cậu mở giấy ra, thầm hít một hơi, khi hạ bút tay không ngừng run rẩy, cậu cố dùng lực thật lớn mới ức chế được.

Cậu là thật sự sợ bên kia có chuyện gì ngoài ý muốn......

Gương mặt người đàn ông đã khắc trong đầu cậu, Thiệu Đường tuy rằng run sợ, nhưng vẽ rất nhanh, chỉ mất 15 phút, một người đàn ông tuấn mỹ đã hiện lên trên giấy.

Thiệu Đường chậm rãi buông bút, mở to hai mắt nín thở chờ.

—©—

Xuân thứ 4 năm Khánh Lịch.

Hoàng đế băng hà, Yến Vương làm phản. Trong một đêm, trên dưới hoàng cung xác người khắp nơi, máu chảy thành sông.

Yến Vương mang binh khống chế toàn bộ kinh thành, Thái Tử nhỏ tuổi bị buộc thoái vị, Yến Vương bức vua thoái vị, bảy ngày sau chính thức đăng cơ xưng vương.

Ban ngày ồn ào náo động dần dần rơi xuống màn che, hoàng cung đã đổi chủ, Ngự Hoa Viên một mảnh hoan thanh tiếu ngữ*, phảng phất như cảnh sát phạt phía trước chỉ là một giấc mộng hoàng lương.

*nói cười sung sướng

Trong yến hội ầm ĩ, Yến Minh Phong an tĩnh ngồi ở một góc, hoàn toàn không hợp so với cảnh phụ tử Yến gia vạn người truy phủng phía trước.

Nam Trúc đứng sau hắn, nhỏ giọng nói: "Công tử, ngài xác định muốn uống độc dược kia sao?"

Từ mấy ngày trước bọn họ đã biết tin tức Yến Vương phi sẽ hạ độc công tử vào hôm nay, nhưng kỳ quái chính là, công tử sau khi biết chuyện này không những không tức giận, trên mặt thế mà lại lộ ra một mạt mỉm cười, hơn nữa cấm bọn họ ngăn cản Yến Vương phi.

Nam Trúc không hiểu được công tử suy nghĩ cái gì.

Công tử tỉnh lại từ nửa năm trước, cả ngày buồn bực không vui, không phải tự nhốt mình trong phòng vẽ tranh chính là ngồi trong viện phát ngốc, nhưng mà mấy ngày trước sau khi biết được Yến Vương phi sẽ hạ độc hắn xong tâm tình của hắn tốt lên nhanh đến mắt thường cũng có thể thấy được, hôm nay lại càng là cả ngày đều mang theo nụ cười trên mặt, trong mắt còn có chờ mong không hiểu nổi.

Có câu nói đại bất kính là, hắn hoài nghi liệu có phải công tử nhà hắn ngủ quá lâu mà đầu óc hỏng rồi không......

Nếu Nam Trúc sống ở hiện đại, hắn hẳn là sẽ dùng từ này để hình dung—— chứng vọng tưởng bị hại.

Yến hội sắp kết thúc, Yến Vương phi, không, hiện tại đã là Yến Hoàng Hậu, lấy ra bình rượu trân quý của mình mời quan viên uống, trong một mảnh tán thưởng ồn ào, chỉ có Nam Trúc vẻ mặt lo lắng.

Tuy rằng tên lang băm kia nói độc này y có thể giải, nhưng ai biết có chuyện gì bất ngờ xảy ra không.

Rượu độc được đưa tới trước mặt Yến Minh Phong, khóe miệng Yến Minh Phong mỉm cười nhận rượu, lúc đang muốn đưa vào trong miệng, hắn đột nhiên bất ngờ ngất xỉu.

—©—

Thiệu Đường gắt gao nhìn chằm chằm giấy vẽ, lúc hình bóng quen thuộc kia đi ra từ bức họa, nước mắt trên khóe mắt cậu rốt cuộc nhịn không được nữa, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.

Cậu đột nhiên ôm lấy người đàn ông, khóc nức nở nói: "Anh làm em sợ muốn chết anh biết không......"

Yến Minh Phong ôm chặt lấy cậu, sức lực lớn như là muốn hòa tan cậu vào máu thịt, nghe được tiếng khóc của cậu càng làm trái tim hắn đau nhức, chỉ có thể không ngừng lặp lại an ủi cậu: "Đừng khóc, đừng khóc...... Ta ở đây, ta ở đây......"

Thiệu Đường khóc trong chốc lát, lại cảm thấy mất mặt, đem mặt vùi vào trong lòng ngực hắn không chịu đi ra, "Em chỉ là cho rằng, cho rằng anh không bao giờ đến nữa, em không muốn khóc......"

"Ừm, ta biết." Yến Minh Phong cọ cọ mái tóc đen của cậu, ôn nhu nói: "Tiểu Đường, ta rất nhớ em."

Thiệu Đường ôm hắn không buông tay, "Em cũng vậy."

"Thiệu Đường! Thiệu Đường!"

Cách đó không xa truyền đến từng trận tiếng gọi ầm ĩ, Thiệu Đường lúc này mới nhớ tới mình còn đang đóng phim, cậu không nỡ buông tay ra, ngửa đầu nói: "Em còn phải đóng phim, anh muốn đi ra cùng em không?"

Yến Minh Phong tự nhiên dắt lấy tay cậu, "Ừm."

Thời gian hắn có thể ở cạnh cậu không nhiều lắm, lần này đến đây hắn sẽ không tách ra khỏi cậu một khắc nào.

Thiệu Đường nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt của hai người, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Đạo diễn cho rằng cậu đi lạc, tự mình cùng mọi người đi tìm, nhìn thấy Thiệu Đường tới đây, vội vàng xông tới, "Cậu đi đâu vậy, không phải nói không thể chạy loạn sao?! Nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ!"

Nếu mà trong lúc đóng phim diễn viên xảy ra chuyện gì, đạo diễn như ông liền không thể thoái thác tội được.

Thiệu Đường tự giác nhận sai, thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi đạo diễn, tôi thấy phong cảnh ở đó đẹp, bất tri bất giác liền đi xa hơn, khiến mọi người lo lắng rồi."

"Thôi vậy, trở về là được rồi." Đạo diễn mệt tâm phất phất tay, "Cảnh diễn này là của cậu, quay xong—— đây là ai?"

Ông ta trừng mắt nhìn người đằng sau Thiệu Đường.

Thiệu Đường vội vàng giải thích: "Anh ấy là trợ lý của tôi, bởi vì lo lắng cho tôi nên cố ý tìm tới đây."

"Trợ lý?" Đạo diễn như có như không tin, cái nhan sắc này còn làm trợ lý?

Nhưng Thiệu Đường kiên trì nói hắn là trợ lý của mình, đạo diễn cũng không có biện pháp, gọi những người khác lại đây tiếp tục đóng phim.

Thiệu Đường nhẹ nhàng thở ra, lấy khẩu trang ra đeo lên cho Yến Minh Phong, nhỏ giọng oán giận: "Gương mặt này của anh thật sự quá rêu rao."

Nói là trợ lý mà không một người tin.

Yến Minh Phong nhẹ cười một cái, "Về sau ta chỉ cho một mình em xem."

"Không được, nghẹn hỏng thì làm sao bây giờ?"

Thiệu Đường tránh tầm mắt mọi người, nhón chân nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái, đỏ mặt nói: "Anh ngồi ở chỗ kia chờ em."

Yến Minh Phong tâm ngứa nâng tay lên, nhưng chỉ khắc chế sờ soạng tóc của cậu, "Đi đi, ta chờ em."

Thiệu Đường trong lúc đóng phim vẫn luôn thất thần, ánh mắt không khống chế được hướng về phía Yến Minh Phong, nữ diễn viên diễn vai nữ chính tức giận nói: "Tôi xấu vậy sao, anh ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn tôi."

Đạo diễn cũng nói: "Tiểu Đường, cậu nhìn đi đâu vậy, cậu phải nhìn Nghiên Nghiên chứ!"

Yến Minh Phong cười nhẹ một tiếng, Thiệu Đường nghe được, trừng mắt liếc hắn một cái, hừ hừ hai tiếng thu hồi tầm mắt, nói: "Xin lỗi, tôi thất thần, lại thêm một lần đi."

Rốt cuộc đến lần này Thiệu Đường nhìn về phía nữ chính, cuối cùng cũng qua cảnh này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.