Edit:Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Gió thổi.
Một luồng khí lạnh từ ban công thổi vào, lượn quanh ký túc xá, bốn người đều rùng mình một cái.
Tờ giấy trên mặt đất bị gió thổi rung rung, bỗng nhiên bay lên, dừng ở bên chân Kỷ Thiều.
Đồng tử của Kỷ Thiều co lại, hắn nhìn tờ giấy đang bị giẫm dưới chân, sắc mặt trắng bệch.
“Mau xé nó đi.” Trần Hạo không ngừng nuốt nước bọt, giọng nói có chút run rẩy, “Chúng ta coi như chưa nhìn thấy cái gì.”
“Không được.” Phương Hiển nhìn chằm chằm xuống dưới chân của Kỷ Thiều, nghiêm mặt thúc giục, “Kỷ Thiều, cậu nhấc chân cầm lên đi, tôi phải mau đem tờ giấy này trả lại chỗ của chú út trước khi chú ấy trở về, không thì chú út chắc chắn sẽ biết là tôi lấy.”
Trần Hạo trừng mắt, “Trả lại?”
Một người lưu lại di thư nói mình đã gặp người chết, sau đó tự sát, còn nói một câu cột cờ rất tốt, làm cho da đầu của người khác run lên, hận không thể móc mắt coi như chưa từng nhìn thấy, cái này con mẹ nó cũng có thể quay phim điện ảnh được rồi.
Thôi Ngọc nhíu mày nhìn Kỷ Thiều đang cứng người, “Cậu sao vậy?”
Kỷ Thiều lấy tay che mặt, lau mồ hôi đang toát ra tầng tầng lớp lớp, hắn thu hồi chân lại, “Không có gì.”
“Di thư có thể là giả mạo.” Thôi Ngọc bỗng nhiên nói một câu.
Bầu không khí trong phòng biến đổi.
Kỷ Thiều khẽ giật mình, đúng vậy, nếu là người rất quen thuộc, có khả năng bắt chước chữ viết, hắn đã từng thấy Thôi Ngọc bắt chước chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-van-luon-di-theo-cau/40063/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.