Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Không trung hôn hôn ám ám, trong sông Vong Xuyên, trên cầu Nại Hà, nhóm cô hồn dã quỷ thê lương gào thét, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Thiếu niên cao lớn dưới hoàng tuyền, hắn đang đứng tại biển hoa bỉ ngạn đỏ rực, màu áo đỏ cơ hồ hòa tan trong đó.
Quỷ sai đi ngang đều không hẹn mà đạt thành ăn ý, nguyên một đám đều tránh né thiếu niên.
Không chào hỏi, không tới gần.
Không biết qua bao lâu, Bạch Vô Thường bay ngang, gã đang định giả vờ như cái gì cũng không thấy, thiếu niên lại không để cho gã toại nguyện, gọi gã lại.
Bạch Vô Thường nhịn xuống xúc động muốn thổ huyết, “Ly Sinh.”
Ánh mắt của Ly Sinh dừng trên hoa bỉ ngạn, “Hoa này nhìn đẹp không?”
Bạch Vô Thường chửi tục.
Từ khi Ly Sinh trở về, Minh Giới không có ai dám ở trước mặt của hắn nói cái gì, chỉ mong trốn càng xa càng tốt.
Hắn và lão Hắc cũng như thế.
Câu hỏi được lặp lại lần nữa, rõ ràng có chút không kiên nhẫn.
Bạch Vô Thường đáp, “Đẹp.”
Ly Sinh nhíu mày, gương mặt tuấn mỹ kia nhuộm một tầng sầu lo, lại hồn nhiên chưa phát giác.
Hình như hắn rất thích loài hoa này, thích đến mức không thể nghe người khác có bất cứ đánh giá xấu nào về nó.
Bạch Vô Thường nói, “Ta còn có việc.”
Gã vừa dứt lời, người trước mặt đột nhiên xoay lại, một đôi mắt tĩnh mịch phóng tới.
Hơi thở của Bạch Vô Thường nghẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-van-luon-di-theo-cau/2871997/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.