Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: tiểu Bạch
Kỷ Thiều bị trướng bụng tỉnh lại, hắn trở mình, ôm người đang đưa lưng về phía mình vào trong ngực, ngực dán lưng, giơ chân gác lên người đối phương.
Mơ màng hôn mấy cái, Kỷ Thiều ghé vào tai đối phương, “Đi tiểu không?”
Thôi Ngọc mí mắt không mở, “Không đi.”
Môi Kỷ Thiều sượt qua phần gáy của Thôi Ngọc, ngáp một cái, “Hừng sáng cậu nhất định sẽ mắc tiểu ấy, chi bằng bây giờ đi tiểu với tôi, hai người cùng đi tiểu, không đến mức nhàm chán.”
“Còn tiết kiệm nước.”
Thôi Ngọc, “…” Nửa câu sau mới là trọng điểm.
Y từ địa phủ trở về mới một lát.
Nếu như không phải cấp trên tham dự vào, y và Thôi Giác sẽ không làm to chuyện đến như vậy.
Y hao tổn tâm cơ, không thể rút lui.
“Có đi hay không?” Kỷ Thiều thò tay vào trong quần của Thôi Ngọc, năm ngón tay bắt lấy một vật, “Tôi sắp nhịn không nổi nữa rồi.”
Thôi Ngọc bị hắn sờ, có chút buồn tiểu.
Hai người ở trong chăn lề mề vài phút, còn chưa có xuống giường.
Kỷ Thiều dùng chân quờ quạng xung quanh, “Tìm được vớ chưa?”
Thôi Ngọc phụ trách bên này, “Chưa có.”
“Cmn, cậu đừng vén chăn lên!” Kỷ Thiều phát điên, “Hơi lạnh chui vô hết rồi.”
Thôi Ngọc bất đắc dĩ thả chăn xuống, thuận tay dém dém.
Nhìn Kỷ Thiều bị lạnh co lại trong chăn, còn kiên quyết chưa chịu từ bỏ, muốn lấy chân tìm vớ rồi mang thẳng vào luôn, bằng không thì sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-van-luon-di-theo-cau/2871977/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.