Gió đêm thổi qua làm chiếc màn lụa trắng tung bay phấp phới trong gió, trong màn đêm bao trùm không gian tối tăm chỉ có ánh sáng len lỏi từ ánh trăng cô độc bên ngoài căn phòng
Ánh sáng yếu ớt chỉ đủ thắp sáng một đôi mắt tuyệt vọng đến cùng cực, trong đêm tối giá buốt, đôi mắt ấy càng khảm thêm vài tầng cô độc lạnh lẽo
Cô gái mặc chiếc đầm ngủ màu trắng thả mình bên cửa sổ, khác với trạng thái của một bệnh nhân tâm thần được đánh số trước ngực áo, gương mặt cô lại hoàn toàn thanh tỉnh
Nhan sắc lại vì không son phấn mang thêm vài phần thanh lãnh khó gần, cô nương ánh trăng thả hồn vào đêm đen kịt phía sau cửa sổ như mượn màn đêm bao bọc lấy tâm hồn đầy thương tổn phía sau gương mặt thanh thuần nhuốm màu sóng gió của mình
Trịnh Thư Mỹ đứng đó bao lâu cô cũng chẳng rõ, ngày hay đêm đối với cô chẳng còn quan trọng nữa, cô chỉ biết qua rất lâu rất lâu, cô cuối cùng cũng đợi được bình mình từ từ ló dạng sau rặng cây
Mãi đến khi Trịnh Thư Mỹ nghe thấy tiếng than thở của y tá truyền từ sau lưng cô mới biết mình đã nhiều đêm liền không thể ngủ được và cứ đứng ngây ngốc ở cạnh cửa sổ thành thói quen
“Tôi muốn đi dạo”
Lời đầu tiên Trịnh Thư Mỹ cất lên sau hơn một tháng bị đưa đến đây, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô, y tá cuối cùng cũng không thể kháng cự được
Nữ y tá giúp cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-vai-ac-nhung-trong-sinh-thanh-vai-chinh/2935071/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.