Suốt bữa ăn, Tạ Tần và Trịnh Thư Mỹ không ai nói với ai câu nào, phần vì văn hoá “ăn không nói” của nhà họ Tạ đã sớm ăn vào máu của ‘cậu trẻ’ Tạ Tần và ‘cháu dâu’ Trịnh Thư Mỹ khi bậc cha chú không lên tiếng thì cô nào dám ăn cơm hớt..
Còn một phần nhỏ góp nhặt vào sự im lặng này chính là biến hoá cảm xúc của cả hai người qua đoạn hội thoại vừa rồi..
Mãi đến khi kết thúc, Trịnh Thư Mỹ xung phong rửa bát, Tạ Tần cũng ở một bên giúp cô thì Trịnh Thư Mỹ mới đánh gãy sự im lặng kì lạ này bằng câu hỏi:
“Ăn bảo tôi đến đây, là có việc gì sao?”
Tạ Tần nhận lấy chiếc đĩa Trịnh Thư Mỹ đưa qua, trông họ thuần thục như đôi vợ chồng lâu năm đang cùng nhau làm việc nhà, Tạ Tần dùng chiếc đĩa hứng nước để rửa trôi bọt tuyết trên đó, dù được nuông chiều từ nhỏ nhưng thao tác của Tạ Tần vẫn rất thuận mắt, anh trả lời:
“Em vào phòng tôi, ăn hết cơm tôi nấu rồi mới hỏi lý do thì có sớm quá không đấy? Nhỡ tôi bỏ thuốc gì đó vào cơm rồi làm chuyện đồi bại gì với em thì em tính thế nào…
Khả năng phòng bị của em thật sự rất kém”
Trịnh Thư Mỹ lại tiếp tục chuyền một chiếc bát qua
“Tôi thật chưa từng phòng bị anh, Tạ đàn anh ạ”
Câu nói này của cô là thật, đời trước theo dõi anh lâu như vậy, mặc dù chẳng thu được gì quan trọng, cả Tạ Tần thích gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-vai-ac-nhung-trong-sinh-thanh-vai-chinh/2934969/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.