Ngập ngừng trước cửa ký túc xá của bọn họ một lúc, trong nháy mắt dũng khí gõ cửa biến đâu mất.
Khẩn trương chỉnh trang quần áo xộc xệch, dùng mu bàn tay giụi giụi mắt, vừa định đưa tay lên bỗng nghe thấy tiếng Tiêu Thận cười.
Tôi thoáng bối rối.
“Tiêu Thận, đừng nói cậu nghiêm túc với thằng ngốc kia thật nhé?”
“Sao thế được! Ngoài Lý Thiếu Phi biến thái ra, ai lại có hứng thú với một đứa con trai khác!”
“Giữ mồm giữ miệng chút đi, không thấy dạo nào Lý Thiếu Phi nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu sao?”
“Sợ quái gì? Có bản lĩnh đến mà tranh với tớ!” Tiêu Thận cao giọng lạnh nhạt nói, “Thứ gì cũng muốn tranh với tớ, lần trước thằng đó đoạt được Tiểu Ái, bây giờ tớ đoạt được tên khờ kia, để xem nó còn vênh vang tự đắc được nữa không!”
“Phục cậu quá, nghe nói Tiểu Bạch kia cả ngày ngoe nguẩy bên chân cậu.”
Tiêu Thận cười khẽ, “Cái loại đó, cậu ngoắc ngoắc ngón tay là chạy đến ấy mà, có gì hay đâu.”
“Cậu với thằng đó hôn rồi hả?”
“Tiêu Thận, dũng cảm thật! Hương vị con trai thế nào, nói nghe coi.”
Có tiếng nói cười đùa giỡn.
Rồi Tiêu Thận mới thản nhiên nói, “Hơi buồn nôn, nhưng nhịn một chút là được.”
“Chuyện kia… có chuyện kia không?
Tiếng cười rộ lên.
“Hai người đều có thứ đó, làm sao được, chỉ nghĩ thôi cũng thấy ghê.”
…
Chợt ai đó mở cửa đi ra, thấy có một bóng người ngây ngốc đứng yên không ai khác là tôi, người nọ kinh hách một chặp mới khôi phục tinh thần chửi ầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nhung-ten-doi-tra-phien-tu-hoa-nga/1341490/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.