Không biết tại sao, cả người tôi như rét run. Tôi cảm nhận được sự sợ hãi trong người tôi nhưng mà tại? Rõ ràng tôi đã giảm cảm nhận rồi mà. Tại sao tôi lại có cảm giác này, sự lo sợ, sự sợ hãi trong tâm trí cùng với đó là sự tuyệt vọng. Những thứ này là từ đâu, từ đâu mà tôi có được cảm giác này.Từ trước kia của tôi ư?
Tôi nhanh chóng đẩy cậu ta ra xa mình, quát lớn:
“ Ai cho phép cậu được lại gần tôi?”
Nguyễn Nam Phong giật mình với thái độ bất ngờ này của tôi, cậu ta hiểu rõ dù có làm gì thì thái độ của tôi với mọi việc đều vô cùng bình tĩnh giải quyết. Đây có thể là lần đầu cậu ta thấy tôi kích động như vậy, sợ bệnh tim tôi lại tái phát cậu ta nhanh chóng trấn an:
“Được, được. Tôi sẽ không lại gần khi không được cậu cho phép, đừng kích động như vậy”
Tôi cố gắng thở thật nhiều và đều. Chỉ mới chút kích động thôi cũng khiến tôi vô cùng khó khăn khi thở rồi.
“ Tôi không sao”
Nguyễn Nam Phong nhìn tôi vô cùng lo lắng, cậu ta muốn vỗ lưng tôi nhưng sau đó dừng lại giữ không trung và rút trở về:
“ Xin lỗi, khiến cậu tức giận rồi. Tôi sẽ không làm vậy nữa”
Cậu ta vừa nói, khóe mắt chợt đỏ lên. Tiếp đến là những giọt nước lăn trên khuôn mặt. Cậu ta đang khóc.
Cậu ta… thật sự đang khóc. Điều này khiến tôi không dám tin vào mắt mình. Dáng vẻ cậu ta như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nhan-vat-phan-dien-ket-hon-voi-nhau-sao-/3556278/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.