Tôi và cô ta đi đến hành lang mà nói chuyện, nơi đây ít người qua lại nhất. Có lẽ cô ta cũng sẽ thầm cảm thấy mừng,vì tôi chọn địa điểm để cô ta giăng bẫy lại phù hợp với ý đồ của cô ta. Tôi xoay người, giọng lạnh nhạt nói 
với cô ta: 
“ Cô có 1 phút để nói " 
Vẻ mặt cô ta nhìn tôi không hề luống cuốn, ngược lại vô cùng thảnh thơi là đằng khác: 
“ Dạo này cậu vẫn khỏe chứ?” 
Tôi nhìn cô ta châm biến nói: 
“ Tôi khỏe hay không cậu là người biết rõ nhất mà " 
Cô ta nói có chút ủy khuất: 
“ Cậu đừng nói như vậy, chuyện xảy ra ở thư viện lúc trước khiến tớ cũng sợ lắm đấy. " 
Cô ta vừa nói vừa từng bước tiến lại gần tôi, bắt lấy tay tôi, ánh nhìn của cô ta có chút khiến tôi khó chịu: 
“ Nè Lưu Ánh, tớ có chút khó hiểu lúc đó. Tại sao lọ thuốc của cậu lại nằm trên người tớ?.” 
“ Là cậu làm đúng không? Là cậu bỏ vào để hãm hại tớ đúng không?” 
“ Tại sao cậu lại dồn tớ như vậy, rõ ràng chúng ta là bạn thân mà, cậu làm vậy khiến tớ đau buồn lắm “ 
“ Nói tớ nghe đi Lưu Ánh, có phải cậu thích Nguyễn Minh Tề không?” 
Tôi vẫn nhìn cô ta một cách thờ ơ và lạnh nhạt. Cô ta thấy phản ứng của tôi như vậy có chút giật mình, vẻ mặt cô ta có chút mất tự nhiên nhìn, những vẫn cố làm cho bản thân bĩnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nhan-vat-phan-dien-ket-hon-voi-nhau-sao-/3555996/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.