Câu hỏi mà tôi hỏi anh ta vốn dùng để phá tan bầu không khí ngượng ngùng lúc đấy mà thôi, tôi vốn không quan tâm câu trả lời của nó ra gì. Mà câu hỏi ấy đã cách đây mấy ngày rồi, giờ anh ta mới nói bây giờ tôi càng thấy xấu hổ hơn nữa đấy.
" Có cách nào khiến anh ta ngất xỉu bây giờ không " Tôi hỏi
" Ký chủ, như vậy không được đâu " Moah cũng bó tay với sự việc bây giờ.
Quả nhiên mình vô cùng chán ghét anh ta, không thể nào mà có thể nói chuyện vui vẻ với anh ta được
" Cảm ơn lời khen của ngài " Tôi cười mỉm
Bầu không khí bây giờ càng lúng túng hơn so với lúc nãy. Anh ta lại nhìn chằm chằm tôi và không nói gì. Tôi hoài nghi anh ta có phải mắc bệnh chướng ngại giao tiếp, hay chậm nói hay không.
" Tôi nghe nói ngài Louis và đại thiếu gia Geogre rất thân thiết " Tôi cố tìm đề tài để nói chuyện
" Ừm" Anh ta gật đầu.
Ừm thôi là có ý gì, phải nói thêm nhiều câu vào chứ, anh ta có biết bắt chuyện với người khác không vậy hả. Tôi thấy không được vui rồi đấy, trong lòng tràn đầy hy vọng Ilumia mau chống quay lại. Ở cùng với tên này nữa chắc tôi sẽ bị bệnh luôn mất
" Ký chủ, em thấy nội tâm của chị vô cùng hỗn loạn " Moah khó khăn nhắc nhở
" Chị hiện tại đang vô-cùng-bình-tĩnh " Tôi cắn răng từng chữ trong lời nói
" Hết cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nhan-vat-phan-dien-ket-hon-voi-nhau-sao-/3392527/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.