Có lẽ là do tiếng quát của tôi khá lớn đã thu hút sự chú ý của hai thủ vệ ở ngoài ngự hoa viên, bọn họ đi vào hành lễ và hỏi:
" Công nương Henry, chúng tôi nghe thấy tiếng của người xảy ra chuyện gì sao?" Một trong hai thủ vệ hỏi và dò xét xem tôi có bị làm sao.
" Công nương chỉ thấy hoảng sợ khi nhìn thấy con côn trùng bay lại gần cô ấy thôi, không có gì lớn đâu. Cảm ơn các anh đã quan tâm". Josheph quay ra cười nói ôn hòa với bọn họ.
Anh ta cũng lật mặt nhanh thật đấy, ai còn không biết tưởng tôi và hắn đang nói chuyện ngọt ngào như một cặp tình nhân vậy. Nam chính ư, nếu đã thích diễn vậy tôi cũng phải diễn theo thôi nhĩ.
" Lúc nãy đúng là có một con côn trùng lại gần, tôi hơi hoảng một chút nên có hơi lớn tiếng một chút, nhưng mà... tôi vẫn sợ là nó sẽ quay lại....". Tôi cố tỏ ra e sợ.
" Công nương yên tâm, chúng tôi sẽ đứng ngoài cổng chỉ cần cô la lên là chúng tôi sẽ vào ngay"
" Vậy phiền các anh quá rồi". Tôi cúi đầu cảm tạ bọn họ.
Sau khi bọn họ rời đi, Josheph liên thay đổi sắc mặt quay sang trừng mắt với tôi, anh ta lại định động tay chân với tôi. Thấy vậy tôi liền lùi ra sau một chút.
" Hình như bọn họ vẫn chưa đi xa nhĩ điện hạ". Tôi cười duyên dáng nhìn thẳng anh ta.
"Rosabella, tốt nhất đây là lần cuối tôi thấy cô ở đây".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nhan-vat-phan-dien-ket-hon-voi-nhau-sao-/3392510/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.