Tôi mở mắt ra phát hiện xung quanh mình toàn một màu trắng, ngó nghiêng mọi thứ xung quanh tôi không phát hiện dấu vết của một vật thể sống nào khác. Tôi thử đi một hướng bất kỳ để có thể tìm được lối ra, qua hồi lâu không biết bản thân đã đi được mấy tiếng nhưng tôi cảm thấy bản thân mình như vẫn đứng ở chỗ cũ. Tôi không khỏi thắc mắc đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?...hàng loạt câu hỏi tôi đặt ra trong đầu. Tôi muốn nghĩ lại xem vì sao mình lại ở đây thì đầu tôi bất chợt cơn đau ập đến. Đau quá! Đau quá đi! Đầu tôi như muốn nổ tung vậy! Ai đó cứu tôi với! Để giảm bớt cơn đau tôi bắt buộc không nghĩ đến những vấn đề đó nữa. Phải qua một lúc lâu sau, cơn đâu đó mới giảm đi tôi dần cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình. Tôi cảm thấy bản thân mình như một đứa trẻ mới ra đời vậy, đầu tôi không có một ký ức nào cả ; ngay cả khi tên mình là gì tôi vẫn không nhớ!. Một cái đầu trắng tinh chỉ chờ người khác vẽ lên mà thôi. Tôi đứng ngờ nghệch, thẫn thờ nhìn lên trên, không biết phần trên đó có phải là bầu trời không nhĩ?
Hả? Đột nhiên trên không gian trắng xóa đấy xuất hiện một vết nứt! Vết nứt dần dần to ra! Tôi ngạc nhiên, liệu đây có phải là lối ra không?
" Xin chào". Một sinh vật kỳ lạ trong vết nút chui ra chào tôi, tôi ngơ ra một lúc; bởi vì hình dạng của nó rất kỳ lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nhan-vat-phan-dien-ket-hon-voi-nhau-sao-/3392500/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.