Sau hôm đó, Lộ Kiều cảm thấy những gì Yến Khâu đã làm cho mình thật sự không thể chỉ dùng vài câu cảm ơn mà đền đáp nổi — cậu nhất định phải làm gì đó cho anh mới được.
Suy tới nghĩ lui, cậu chẳng có nhiều tiền, thứ giỏi giang thì chẳng bao nhiêu, còn thứ duy nhất Yến Khâu từng tỏ ra quan tâm… có khi lại là quần áo cậu tự tay làm! Có lẽ thứ đó sẽ khiến anh ngạc nhiên đấy!
Thế là Lộ Kiều quyết định phải nhặt lại cái nghề cũ đã bỏ bẵng lâu rồi!
Cậu mang ra đống len, bắt đầu chọn màu, thiết kế họa tiết, rồi lặng lẽ hành động trong bí mật.
Như thường lệ, ngoại trừ lần đến bệnh viện, mỗi ngày Lộ Kiều đều dịch chuyển đến chỗ Yến Khâu. Tuy nhiên, cậu vẫn luôn cảnh giác — để đề phòng một ngày nào đó Yến Khâu bất ngờ dịch chuyển đến chỗ mình, lỡ mà nhìn thấy cảnh cậu đang hí hoáy đan áo thì mất hết bất ngờ. Thế nên, cứ gần bảy giờ là cậu giấu hết dụng cụ đi.
Đúng là cảnh giác không bao giờ thừa. Bởi vì hôm nay, Yến Khâu thật sự dịch chuyển tới chỗ cậu.
Hình như đây là lần đầu tiên anh đến căn phòng nhỏ bé của Lộ Kiều. Đứng giữa không gian hẹp, Yến Khâu đảo mắt nhìn quanh — cái bàn học đã hơi cũ, cạnh cửa sổ là mấy hộp thuốc ổn định gen và thuốc dinh dưỡng. Lông mày anh khẽ nhíu lại.
Lộ Kiều thì lúng túng khỏi nói. Nghĩ đến phòng ngủ của Yến Khâu — rộng gấp mấy lần chỗ này — cậu buột miệng:
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nguyen-soai-de-quoc-bi-dinh-chat-vao-nhau-roi/4680737/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.