Hỏi đúng chỗ ghê, Lộ Kiều khéo léo… giữ im lặng, lầm lỳ tựa lưng vào ghế, Luân Ân thì cười đến run cả vai.
Cậu cảm nhận rõ ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh vẫn dừng trên mình, bỗng thấy hơi áy náy.
Cậu đâu coi Yến Khâu là thần tượng đâu, đương nhiên không thể sùng bái anh như những cô gái mê Luân Ân hay như sùng bái cha của anh; còn chuyện may áo…
Lộ Kiều nghĩ một lát, kéo nhẹ ống tay Yến Khâu.
Yến Khâu liếc về phía cậu, ra hiệu bằng ánh mắt.
Lộ Kiều nhỏ giọng: “Thực ra, tôi đã từng thiết kế bản Chibi cho anh!”
Dù lúc đó là mấy cô gái mê Yến Khâu khuyến khích cậu vẽ, nhưng khi ý nghĩ ấy nảy sinh, cậu thực sự đã nghiêm túc vẽ vài bản phác thảo.
Ánh mắt Yến Khâu thoáng động, hỏi: “Còn áo thì sao?”
Lộ Kiều cúi xuống, trả lời ngay: “Chưa làm xong.”
Yến Khâu: “……”
Anh lại trở về bộ mặt lãnh đạm.
Lộ Kiều vội vàng an ủi: “Nhưng mà! Là vì… tôi vẽ mấy bản đều không ưng!”
Yến Khâu nhếch mắt chờ câu tiếp.
Lộ Kiều gãi gãi má, giải thích: “Chibi của anh khó thiết kế lắm, tôi tự thấy chẳng ưng được, làm sao may ra được chứ…”
Không hiểu sao, mấy bản Chibi của các nguyên soái khác cậu chỉ cần hai ba lần là được, nhưng của Yến Khâu dù vẽ thế nào cậu cũng không thấy ổn.
Yến Khâu suy nghĩ một chút, hỏi: “Mấy bản bỏ đi còn giữ không?”
Lộ Kiều ngoan ngoãn: “Còn chứ, mấy bản hỏng của anh tôi đều giữ hết.”
Yến Khâu hơi khựng, tò mò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nguyen-soai-de-quoc-bi-dinh-chat-vao-nhau-roi/4680735/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.