Trời đã tối khuya, bụng Lộ Kiều réo ầm ầm. Yến Khâu nhìn cậu bộ dạng đói đến hoa mắt, khẽ nói:
“Ngày hôm nay ăn ngoài đi, ăn xong rồi hẵng về.”
Nói xong, anh báo cho tài xế tên một nhà hàng, phi thuyền lập tức đổi hướng.
Nửa tiếng sau, hai người đáp xuống một nhà hàng Ánh Sao.
Nhà hàng này nằm gọn trong một quả cầu kính trong suốt — ngồi bên trong có thể nhìn rõ toàn bộ bầu trời sao lấp lánh. Cảnh đẹp khỏi bàn, mà giá thì… khỏi nói cũng biết, đau ví.
Lộ Kiều không ngờ Yến Khâu lại dẫn cậu đến chỗ sang trọng như thế, cảm thấy hơi bất an.
Phi thuyền chui qua lớp kính, bay đến khu sân thượng bên trái rồi hạ cánh xuống một ban công mở.
“Phía này không có phục vụ, yên tĩnh hơn,” Yến Khâu dặn tài xế đi ăn riêng ở tầng dưới, rồi dắt tay cậu đi vào.
Lộ Kiều vừa đi vừa tò mò nhìn quanh, mắt sáng rực:
“Tôi từng nghĩ, nếu sau này có bạn gái, nhất định sẽ dẫn cô ấy đến chỗ như thế này một lần…”
Mặc dù chỉ một lần thôi chắc đủ tiêu sạch ba tháng tiền lương của cậu rồi, nhưng mà — lãng mạn quá còn gì!
Nghe vậy, Yến Khâu liếc sang bằng nửa con mắt.
Lộ Kiều quay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn đó liền… rụt cổ như con cún mắc lỗi.
Nghĩ ngợi một hồi, cậu khẽ kéo tay anh, cười nói:
“Nhưng mà, chờ dành dụm đủ tiền rồi, nhất định sẽ dẫn anh tới đây trước.”
Dù gì dạo này toàn ăn nhờ ở đậu nhà Yến Khâu, không mời lại thì ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nguyen-soai-de-quoc-bi-dinh-chat-vao-nhau-roi/4680732/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.