Dương Thiếu Lam nhìn Tiểu Nam bằng ánh mắt chất đầy căm hận: “Cô còn dám nói tôi? Cái tát này là trả cho cô vì đã dám nói với ba tôi về tôi. Nếu không phải cô mách ba tôi thì tôi có thành ra thế này không? Trước giờ tôi ghét nhất là bộ dạng giả vờ ngây thơ này của cô. Cô lúc nào cũng chỉ biết tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt người khác, sau lưng có ai ngờ lại dám đi mách lẻo với ba tôi về chuyện của tôi.”
Tiểu Nam vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Dương Thiếu Lam đột nhiên xuất hiện tát cô một cái rõ mạnh, còn liên tục nhấn mạnh cô đã gặp ba cô ta nói gì đó, cô tất nhiên không để yên cho cô ta, lập tức đanh thép phản bác lại:
“Tôi không hề quen biết ba cô, cũng chưa từng gặp ông ấy bao giờ. Tôi chỉ là một nữ sinh viên rất bình thường, muốn gặp được chủ tịch tập đoàn Thịnh Dương là có thể gặp sao?”
Dương Thiếu Lam vẫn luôn một mực nhận định rằng cô làm, chỉ một vài câu phủ nhận này không buông xuống được suy nghĩ của cô ta.
“Không phải cô thì ai? Loại con gái như cô, đúng là khiến người khác thật chướng mắt. Chẳng hiểu tại sao Tạ Vũ có thể yêu loại người như cô mà không phải tôi.”
“Tôi chướng mắt? Tôi không phải kẻ thủ đoạn như cô, cậy vào gia đình giàu có mà muốn hãm hại ai cũng được. Người như cô mới là người không xứng đáng có được tình yêu nhất.” Tiểu Nam cười khẩy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-than-cung-truong/3433667/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.