Người Trương Minh Hạo dẫn theo là một cô bé thấp hơn anh hẳn một cái đầu, mái tóc dài mau hung được buộc gọn gàng ở sau lưng, chỉ thả hai lọn tóc có độ dàng vừa đủ phía trước giúp khuôn mặt thanh thoát hơn vài phần, trên người mặc chiếc váy dài trắng đơn giản.
Cô bé ấy rụt rè tiến lên phía trước, cúi đầu chào Tạ Vũ: “Em chào anh Tạ, em là Từ Nghiên Hy, là sinh viên năm nhất.”
Trương Minh Hạo xoay người rời đi, không quên nói một lời cuối: “Hai người sẽ có nhiều điều để nói lắm, tôi sẽ đợi ở bên kia.”
Rốt cuộc Tạ Vũ và Từ Nghiên Hy lại trở vào trung tâm thương mại, tìm một quán cafe vừa uống nước vừa nói chuyện.
“Bây giờ em có thể nói rõ hơn cho anh biết, em rốt cuộc là ai?” Tạ Vũ ngả lưng ra phía sau.
Từ Nghiên Hy hơi run, lúc sau cô mới cố gắng hít thở bình tĩnh, trình bày mạch lại lại về bản thân mình:
“Em là bạn của Dương Thiếu Lam. Anh biết Thiếu Lam mà đúng không? Em và cậu ấy cũng coi như lớn lên cùng nhau.”
Tạ Vũ khó hiểu hỏi lại: “Dương Thiếu Lam? Tại sao bạn của Thiếu Lam lại đến tìm anh?”
Nhắc đến Dương Thiếu Lam khiến Tạ Vũ nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua. Trong lúc đi dạo trên phố, anh vô tình bắt gặp cô ta ngồi ôm gối một mình trong bóng tối, bộ dáng yếu ớt đáng thương vô cùng.
“Là em sao, Dương Thiếu Lam?”
Cô ta ngước mặt lên, nước mắt ướt đẫm nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-than-cung-truong/3386951/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.