Tiểu Nam bước đi thẫn thờ trên vỉa hè. Ánh mắt cô vô hồn, đôi chân bước từng bước nặng trĩu, cô không trở về ký túc mà cứ bước lang thang từ cổng Đông của đại học A đến đâu đó mà chính cô cũng không biết.
Ngẫm lại tất cả sự việc diễn ra trong ba tháng nay, Tiểu Nam chợt cảm thấy thật nực cười. Ngay từ khi bắt đầu cô đã là con rối mặc cho kẻ khác điều khiển, bản thân lại không mảy may nhận ra.
Còn có Tạ Vũ. Anh và cô rõ ràng mới đó vẫn còn hạnh phúc như vậy. Những ngày ở quê của cô, hai người đã cùng nhau vui vẻ thế nào, vậy nhưng giờ lại trở nên xa cách nhau, nảy sinh hết mâu thuẫn này đến mâu thuẫn khác.
Con người đều luôn đi theo một trình tự mãi mãi không đổi, một khi đã nhớ về một mảnh ký ức nhỏ nhặt thì vô vàng những ký ức khác giống như một thước phim quay ngược ùa về thật mau chóng.
Tiểu Nam nhớ đến khoảng thời gian mình còn học cấp ba. Lần đầu tiên gặp nhau, cô nhếch nhác thê thảm dưới bầu trời mưa gió mây đen mù mịt, anh tựa như ánh nắng ấm áp xuất hiện soi chiếu cô, kéo cô ra khỏi vũng nước kia.
Sau đó, cô vì để nhìn thấy anh mà không ngần ngại đạp xe đến thư viện thành phố mỗi ngày, đứng từ xa nhìn anh, âm thầm lặng lẽ như thế.
Sau đó nữa, cô lại gặp anh, vẫn đứng nhìn anh từ xa một cách thầm lặng. Hình ảnh chàng trai dưới sắc vàng tươi rói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-than-cung-truong/3383174/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.