“Dao Anh, anh đã biết chuyện dự án của bọn em rồi.”
Dao Anh kinh ngạc ngước mắt lên nhìn Mạc Phong. Anh điềm đạm cất lời, trong câu nói mang theo sự cảm thông và tiếc nuối.
“Sao anh lại biết được?”
Cô nhớ đến khi nãy Thẩm Lệ vừa thấy anh đến không lấy vẻ gì là bất ngờ, cô ấy còn chủ động kéo Tiểu Nam đi để họ có không gian riêng tư nói chuyện với nhau.
Hẳn là Thẩm Lệ đã nói với Mạc Phong.
Anh vội vàng giải thích: “Anh có biết về dự án của nhóm em, nhưng anh đảm bảo bản thân chưa từng tiết lộ thông tin với ai khác. Hơn nữa những gì anh biết được là do em nói với anh, em cũng biết là nó không đủ để……”
“Em tin anh.” Dao Anh nhẹ nhàng cắt lời anh, “Em biết anh không làm như vậy, cho nên em chưa từng nghi ngờ. Sự cố của nhóm bọn em nhất định là do có kẻ đã đứng sau cố tình bày ra để mọi người hiểu lầm lẫn nhau.”
“Cảm ơn em.”
Giữa hai người từ trước đến nay vẫn thế. Rõ ràng trong lòng đều đong đầy tình cảm, nhưng đến khi thể hiện ra ngoài vẫn chỉ có mấy câu khách sáo. Ban đầu Dao Anh nghĩ chỉ cần như vậy là đủ, nhưng khi nghe được tiếng gọi tên anh ngọt ngào của Dương Thiếu Lam ở hành lang thư viện lần ấy, dường như sự tốt đẹp mà bao lâu nay cô vẫn luôn nhận định hoàn toàn sụp đổ.
Nếu như người anh yêu không phải cô, cô cũng không cần cố chấp dùng mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-than-cung-truong/3373253/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.