Sau chuyện ở Blue Grown, Tiểu Nam giống như đã quay về khoảng thời gian một năm trước. Mỗi ngày cô đều dậy rất sớm, lặng lẽ rời phòng trong sự tĩnh lặng của ký túc khi mà Hàn Nhiễm và Dao Anh vẫn còn trùm chăn kín mít.
Cô cho rằng bọn họ đang ngủ, cho nên mỗi lần di chuyển đều cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, không muốn phát ra tiếng động lớn đánh thức họ.
Hôm nay cũng thế.
Ngay khi cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Dao Anh và Hàn Nhiễm cùng vươn mình khỏi chăn nhìn ra phía cửa, thở dài một tiếng.
Hàn Nhiễm than thở: “Cả tuần nay cậu ấy đều như vậy. Nếu như không có tiết thì vẫn cố chấp dậy sớm đến thư viện ngồi đến tận tối mới về.”
“Nhìn cậu ấy tỏ ra bình thản vậy thôi, trong lòng nhất định rất khó chịu, lại không chịu chia sẻ với chúng ta.”
Đối với phương diện tình cảm, có lẽ Dao Anh đồng cảm được với Tiểu Nam hơn so với cô nàng Hàn Nhiễm chưa từng yêu đương bao giờ. Bởi vì, cô ấy cũng giống Tiểu Nam, đang trong tình cảnh khó xử với chàng trai mà mình yêu.
Hàn Nhiễm ngồi bật dậy nhưng vẫn trùm chăn lên kín người, dựa vào thành giường hỏi: “Chúng ta cứ để yên cho Tiểu Nam tự chịu đựng một mình liệu có ổn không?”
“Đành chịu thôi. Chuyện giữa cậu ấy và đàn anh Tạ Vũ, hai chúng ta không giúp được, cũng không có cách để giúp.” Dao Anh bất lực nói.
Một bên khác, Tiểu Nam là người đầu tiên đến lớp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-than-cung-truong/3369950/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.