Cô rất muốn quay lại, quay lại để nhìn bóng dáng người đó rời đi nhưng lại không đủ can đảm, chỉ có thể ngồi yên một chỗ giả vờ chăm chú đọc thông tin trên tờ quảng cáo.
Đó là lần bỏ lỡ mà cô phải tiếc nuối suốt đời mất. Cô đã mong chờ đến nhường nào sự xuất hiện của anh, vậy mà đến quay đầu lại nhìn bóng lưng anh rời đi cô cũng không dám.
Dù vậy, cô sớm đã tưởng tượng trong đầu hình dáng anh rồi. Hình ảnh ấy luôn khắc sâu trong tâm trí Tiểu Nam từ hai năm trước.
Cô vẫn luôn như vậy, nấp ở một góc ngắm nhìn anh từ xa, lặng lẽ đi theo sau lưng anh mỗi ngày.
Trong khi những người khác vẫn đang dành ánh mắt lên Tạ Vũ, Tiểu Nam đưa tay chạm vào bông hoa rơi trên tờ quảng cáo kia.
Là hoa thật. Cô muốn cười thành tiếng nhưng lại sợ sẽ khiến mọi người chú ý, chỉ có thể im lặng cầm bông hoa ấy rồi giấu vào túi quần.
Hoa giáng hương là một bông hoa mang theo hồi ức giữa cô và Tạ Vũ.
Một trong số mấy cô gái của câu lạc bộ nói với Tiểu Nam: “Đó là Tạ Vũ, thành viên nổi bật nhất của câu lạc bộ đấy. Lần nào thi đấu với các đội khác có cậu ấy cũng đều thắng.”
Tiểu Nam nhân cơ hội hỏi thăm “Đàn anh Tạ giỏi như vậy, hẳn là đại thần của khối xã hội nhỉ?”
“Đâu có, cậu ấy là thủ khoa khối tự nhiên của khóa bọn chị đấy.”
Cô sớm đã biết điều này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-than-cung-truong/3075622/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.